Từ bến xe khách vang lên một hồi chuông. Gã tài xế nhấn còi, xoay vô lăng. Những " công" trong bến xe lục tục bước .
"Nửa đêm , đến lúc về thôi."
bước lên xe, phát hiện dư trong điện thoại đủ.
, trong túi chắc chắn một đồng xu.
bỏ đồng xu máy, về phía những hàng ghế dành cho hành khách bình thường. Suốt dọc đường , ánh đèn đêm chiếu lên các hành khách. Trong khoảnh khắc giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, những đứa trẻ đều biến thành lớn, mặc bộ đồng phục công sở, tinh thần phấn chấn lạ thường.
Thật bất ngờ, suốt chặng đường , các quy tắc đều hề hiệu lực. Mỗi khi xe dừng ở một trạm, cũng chuyện kỳ quái nào xảy .
Chỉ là ở mỗi một chiếc ghế đều một chai truyền dịch lơ lửng, bên trong là chất lỏng màu đỏ nối thẳng mu bàn tay của mỗi theo đường kim tiêm.
Trên tay cũng một cái. thứ chất lỏng là gì, chỉ là khi nó chảy cơ thể thì trong đầu là những viễn cảnh tươi về tương lai.
Có thứ chất lỏng màu đỏ , cuộc đời thật sự trở nên dễ dàng bao.
Lần rõ, chai truyền dịch ghi rành rành hai chữ: Máu Gà.
Bất kể tốc độ truyền nhanh đến , chai "máu gà" của đều đầy ắp. Chỉ chai của là sắp cạn đến nơi.
Cuối cùng, chiếc xe buýt xuyên qua một đường hầm, một vầng sáng chói lòa hiện mắt.
chiếc giường ở quê nhà, đang đun nước sôi bên cạnh, bố ở cửa hút thuốc.
Đứa em họ năm tuổi ở cuối giường chơi điện thoại, còn cả những họ hàng khác nữa. Cả đại gia đình đều đang vây quanh .
Sau khi tỉnh , với rằng gã sếp bỏ trốn bắt, tiền cũng sắp trả . Một năm qua uổng công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhung-quy-dinh-ky-quai-cua-xe-buyt/phan-8-end.html.]
Vì em họ sắp kết hôn, cả nhà định mấy bàn tiệc để ăn mừng cho hỷ khí.
vui, vì ít nhất vẫn đóng góp cho gia đình. Dù chỉ là một con trâu con ngựa thì cũng là loại trâu ngựa "so với thì chẳng bằng ai nhưng so với thì chẳng ai bằng ".
Mẹ cứ lải nhải bên tai ngớt, kể về bộ dạng thảm hại của gã sếp lúc bắt, kể đến chảy cả nước mắt.
Bố mua một đôi giày trắng tinh và một bộ quần áo cũng trắng tinh, bảo thử xem . thấy kiểu dáng của bộ đồ và đôi giày đặc biệt, bèn dậy ngoài dạo một chút để ngắm phong cảnh quê nhà.
Em họ níu lấy , chúng cùng xe buýt thành phố chơi .
gật đầu đồng ý, dắt bàn tay nhỏ bé của nó đến trạm xe buýt.
Trời nóng nhưng tay lạnh như băng, cơ thể của em họ cũng .
Chuyến xe buýt 13 của quê nhà trông thật thương, bên trong là những quen cũ. Có thím Trương, dì Tuyết, họ thành phố xem pháo hoa.
lên xe, dùng chiếc điện thoại hết sạch pin quẹt mã QR, bầu trời đột nhiên bừng sáng bởi những vệt pháo hoa rực rỡ.
"Sao nhanh đến trung tâm thành phố ạ? Hay là ở đây cũng b.ắ.n pháo hoa?"
Em họ phấn khích reo lên.
Nó kéo tay và .
"Anh ơi, trạm tiếp theo là đường Hồng Kiều ? Trạm tiếp theo là đường Hưng Long Đông ạ?"
khẽ chau mày nhưng nhanh chóng nén cảm xúc, mỉm và .
"Chúng sẽ đến trạm cuối cùng."
-End-