Những Ngày Chúng Ta Giấu Trái Tim - CHƯƠNG 20 — NHỮNG NGÀY CHƯA KỊP TẮT NẮNG

Cập nhật lúc: 2025-11-09 11:30:37
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thượng Hải tháng Mười Hai, lạnh đến mức thở cũng hóa thành khói.

Phố xá vẫn ồn ào, vẫn vội vã bước , nhưng giữa dòng đó, hai bóng lưng từng quen thuộc, nay chỉ còn tồn tại trong ký ức của .

Trường Nam Hoa năm đổi bảng tên.

Hàng long não cổng trụi lá, trơ những cành khẳng khiu như xương tay vươn lên nền trời xám.

Lâm Ngạn dừng cổng, tay cầm chiếc ô trong suốt.

Mưa lất phất, lạnh ngắt, nhưng vẫn yên. Đã bao nhiêu năm , kể từ buổi chiều hôm — buổi chiều Tần Dịch biến mất màn mưa, một lời.

Cậu từng nghĩ quên.

hóa , quên là xóa , mà là học cách sống cùng nỗi nhớ .

Một cơn gió thổi qua, cuốn theo mùi đất ẩm.

Lâm Ngạn khẽ nhắm mắt. Trong đầu, giọng năm nào vang lên như từng xa:

“Mai, nếu trời còn nắng…”

Cậu bật , tiếng khẽ, nghẹn như hòa mưa.

Thành phố đêm sáng rực.

Tòa nhà cao tầng, bảng hiệu nhấp nháy, xe cộ nối đuôi như dòng m.á.u bao giờ ngừng chảy.

Ở một góc nhỏ, trong quán cà phê khuất phố chính, đang chiếu một buổi hòa nhạc từ thiện màn hình lớn.

Giữa sân khấu, ánh đèn chiếu xuống một mặc áo sơ mi trắng.

Tóc rối, tay cầm đàn, giọng khàn trầm mà ấm — từng câu hát như rơi lòng , gợn lên những vết thương cũ.

“Có những chỉ xuất hiện trong đời một mùa,

đủ để nhớ suốt cả đời.”

Lâm Ngạn dừng khung cửa kính, lên màn hình.

Môi mím , ngón tay siết chặt quai túi.

Tần Dịch.

Tên vẫn thế, vẫn ít , vẫn ánh mắt đó, chỉ khác là giờ thuộc về một thế giới khác — nơi ánh đèn chói lòa, nơi mỗi bước đều hàng nghìn dõi theo.

Còn … chỉ là ngoài, giữa mưa và khói, lặng lẽ .

Trên màn hình, Tần Dịch mỉm nhẹ, một câu mà MC cũng sững:

“Bài hát , tặng cho dạy rằng — im lặng cũng âm thanh của riêng nó.”

Buổi hòa nhạc kết thúc.

Đám đông tan , chỉ còn vài xin chữ ký.

Lâm Ngạn định ở . Cậu , định bước khỏi quán, thì một giọng vang lên lưng — trầm, nhưng rõ ràng như thể xuyên qua cả cơn mưa:

“Lâm Ngạn.”

Cậu khựng .

Cả thế giới trong một giây như ngừng thở.

Cậu chậm rãi.

Người đó — áo khoác dài, vai vướng vài giọt nước, ánh mắt vẫn sâu và lạnh như năm nào, chỉ là trong đó thêm chút gì… mềm hơn, dịu hơn.

“Tần Dịch…”

Giọng Lâm Ngạn khàn .

“Cậu vẫn thích mưa ?”

“Còn , vẫn chẳng chịu mang ô ?”

Một im lặng kéo dài.

Họ , nên bắt đầu từ , vì giữa họ là bao nhiêu điều vỡ nát — lời , quên, cảm xúc dứt.

“Tớ… nhạc của ,” Lâm Ngạn khẽ, “vẫn như , chỉ khác là buồn hơn.”

“Vì khác.”

Tần Dịch đáp, mắt khẽ cụp xuống.

“Còn hát thì ?”

“Cũng còn như .”

Mưa ngoài phố lớn dần.

Người vội vã chạy , còn hai vẫn mái hiên, giữa tiếng mưa rơi và đèn xe loang loáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-20-nhung-ngay-chua-kip-tat-nang.html.]

“Tại gì mà rời ?”

“Vì nếu ở , tớ sẽ thể buông.”

Câu nhẹ như thở, nhưng đ.â.m thẳng tim.

Lâm Ngạn cúi đầu, nụ chua xót thoáng qua môi:

“Cậu nghĩ rời là buông ?”

“Không. ít , còn thể sống hơn.”

“Thế sống hơn ?”

“… Không.”

Họ im lặng.

Tiếng mưa như kéo dài vô tận, xen lẫn tiếng tim đập gấp gáp mà chẳng ai dám .

Khi quán đóng cửa, Tần Dịch bước cùng Lâm Ngạn.

Họ song song, , chỉ tiếng giày chạm nước, tạo thành những gợn tròn tan biến.

Đến ngã ba, nơi năm xưa họ từng chia tay, Tần Dịch dừng .

“Lần , nếu tớ , sẽ níu đúng ?”

Lâm Ngạn thẳng mắt , trong đó ánh đèn phản chiếu thành hàng ngàn mảnh sáng.

“Tớ từng níu… và mất .”

“Giờ, tớ chỉ … nếu , hãy thật bình yên.”

Tần Dịch bật khẽ, nụ như vỡ vụn.

“Cậu lúc nào cũng dịu dàng quá mức cần thiết.”

“Vì dịu dàng, để cả hai tan nát.”

Một cơn gió thổi mạnh, chiếc ô trong tay Lâm Ngạn bật ngược.

Mưa tạt ướt cả hai.

Tần Dịch đưa tay đỡ lấy ô, che nghiêng về phía Lâm Ngạn.

“Lần ,” , “tớ để ướt nữa.”

“Cậu thể che hết mưa .”

“Không , miễn là lạnh.”

Khoảnh khắc , Lâm Ngạn thấy rõ trong ánh mắt — một thứ gì đó lặng lẽ mà mãnh liệt. Như ánh sáng yếu ớt cuối ngày, thể xua tan đêm tối, nhưng vẫn cố gắng để tồn tại.

Một tuần , tờ báo lớn đăng tin:

Tần Dịch rời giới giải trí vô thời hạn, rõ lý do.

Dưới bài là hàng ngàn bình luận, đồn đoán, tiếc nuối.

Chỉ một để bình luận nào.

Lâm Ngạn gấp tờ báo , đặt lên bàn học, mở sổ tay cũ .

Bên trong, dòng chữ mờ nhòe do nước thấm:

“Nếu mai còn nắng, tớ sẽ .”

Cậu khẽ mỉm , giọt nước mắt rơi xuống trang giấy, loang như vệt mưa năm nào.

Ngoài cửa sổ, mưa tạnh.

Ánh nắng yếu ớt xuyên qua tầng mây, chiếu lên bức ảnh cũ dán tường — hai thiếu niên ô trong sân trường, mỉm , còn bầu trời phía đang mưa sáng.

Buổi sáng hôm đó, Lâm Ngạn bước khỏi nhà.

Trên đường, gió thổi qua, mang theo mùi bánh nướng và tiếng chim.

Điện thoại trong túi rung lên. Tin nhắn đến, chỉ vỏn vẹn ba chữ:

"Tớ về .”

Không tên, nhưng .

Không cần ký hiệu, cần lời giải thích.

Chỉ ba chữ, mà tim như ngừng đập.

Cậu ngẩng lên, trời.

Ánh nắng xuyên qua đám mây — thứ ánh sáng mỏng manh nhưng đủ khiến tin rằng, đôi khi, những điều tưởng như mất … thật chỉ đang đợi đúng thời điểm để trở về.

“Chúng đều lạc,” Lâm Ngạn khẽ thì thầm, “nhưng ít nhất, vẫn đang cùng một con đường.”

Và như thế, giữa thành phố mưa và ánh sáng , hai trái tim từng giấu trong im lặng — vẫn đập, vẫn tìm về , dù chẳng ai , họ gặp … là để tiếp tục, để lời cuối cùng.

Loading...