NHỮNG ĐIỀU KỲ LẠ TRONG NGÀY THANH MINH - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-04-07 01:54:08
Lượt xem: 286
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
Nghe xong lời họ nói, tôi lại tỉ mỉ hồi tưởng lại tất cả mọi thứ đã xảy ra tối qua.
Khi đó tôi chỉ nghĩ đến việc khám phá, hoàn toàn không để ý đến những chi tiết. Giờ mới nhớ lại hình như Tiểu Hổ và mấy người không có bóng.
Ánh trăng đêm qua rất sáng, ngay cả cỏ cũng có bóng dưới ánh sáng. Cứ mỗi khi ánh sáng chiếu vào người họ thì ánh sáng lại đi xuyên qua cơ thể và chiếu xuống đất.
Khi đó tôi chỉ mải chạy theo họ mà không nhận ra có gì không đúng, giờ nghĩ lại chỉ thấy cả người lạnh toát.
Nhưng nếu tối qua tôi thật sự thấy qu//ỷ, thì làm sao tôi trở về nhà một cách bình yên như vậy?
Dù tôi có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu chuyện này rốt cuộc là sao, nghĩ thêm một chút nữa thì đầu tôi đau như búa bổ.
Khi về đến nhà, tôi thấy bố mẹ đang đứng ở cửa với bộ dạng nghiêm túc nhìn tôi.
Vừa thấy tôi trở về, họ lập tức kéo tôi vào trong nhà.
“Nói! Tối qua con có phải đã lén ra ngoài không? Ở bên ngoài con đã thấy những gì?”
Mặt bố tôi u ám đến đáng sợ.
Tôi vốn định không thừa nhận, nhưng ông lại nói: “Đừng hòng chối cãi, bố đã vào phòng con xem rồi, cửa sổ phòng con còn chưa đóng!”
Tôi chột dạ cúi đầu không dám nhìn họ. “Con… con chỉ là quá tò mò, nên mới ra ngoài thôi. Nhưng con chẳng phải đã bình yên trở về rồi sao?”
Ai ngờ tôi vừa dứt lời, bố tôi đã giáng cho tôi một cái tát như trời giáng. Tôi bị ông tát cho đầu óc ong ong.
“Ông làm gì mà đánh nó! Nó chẳng phải đã về rồi sao? Trước đây những người không tuân thủ quy tắc, có ai còn sống mà trở về đâu, con trai chúng ta có thể sống sót trở về, biết đâu chừng là những thứ kia đã tha thứ cho chúng ta rồi!”
Mẹ tôi càng nói càng kích động, trong giọng nói còn mang theo chút vui mừng.
“Đây là lời nguyền truyền đời, đâu có dễ dàng tha thứ như vậy, vẫn là báo chuyện này cho trưởng thôn đi!”
Bố tôi thở dài, hàng mày nhíu lại càng chặt hơn. Tôi mơ hồ nhìn họ, lời nguyền gì? Những thứ đó là gì? Tôi nghe mà như ở trong mơ. Chưa đợi tôi phục hồi lại tinh thần, mẹ tôi lại bắt đầu khóc.
“Không được, không thể nói chuyện này với trưởng thôn! Nếu để trưởng thôn biết, Tiểu Tuấn chắc chắn sẽ mất mạng! Chúng ta chỉ có một đứa con trai, nếu nó mất đi, tôi cũng không sống nổi!”
Mẹ tôi ôm tôi khóc nước mắt nước mũi tèm lem.
“Nếu không nói với trưởng thôn, thì lúc đó không chỉ có Tiểu Tuấn ch//ết, cả thôn chúng ta sẽ bị chôn theo đấy!”
Câu nói của bố tôi vừa thốt ra thì mẹ tôi càng khóc lớn hơn. Hai người họ tranh luận qua lại, cuối cùng bố tôi cũng nhượng bộ, có lẽ vì không nỡ để mất đứa con duy nhất nên quyết định tạm thời giấu chuyện này.
Ý của họ là đi một bước, tính một bước, chỉ cần trong vòng ba ngày trong thôn không có ai ch//ết, thì chuyện này coi như qua.
Vì sự an toàn của tôi, họ đã nhốt tôi ở trong nhà. Chớp mắt đã qua hai ngày, chỉ cần cố gắng thêm một ngày nữa là tôi có thể ra khỏi nhà rồi.
Nhưng ngay ngày quyết định cuối cùng ấy, trong thôn thật sự đã có người ch//ết.
5.
"Ch//ết rồi, ch//ết rồi, thật sự có người ch//ết rồi, không được, tôi phải mau chóng báo chuyện này cho trưởng thôn mới được."
Giọng bố tôi hốt hoảng từ ngoài cửa vọng vào, vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng cửa lớn bị mở ra.
Ông ấy đi tìm trưởng thôn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nhung-dieu-ky-la-trong-ngay-thanh-minh/chuong-3.html.]
Chung quy thì mạng của tôi trong lòng ông ấy vẫn không quan trọng đến thế. Nghĩ lại thì đây cũng là do tôi tự chuốc lấy, tự mình gây họa thì phải tự mình gánh chịu.
Không lâu sau bố tôi đã về, nhà trưởng thôn cách nhà tôi khá xa sao ông ấy chạy nhanh vậy, đây là không đợi được muốn xử tử tôi sao?
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì mẹ tôi đã mở cửa phòng. Sau đó liền thấy bố tôi dẫn một ông lão xa lạ vào.
"Tiểu Tuấn, mau mau dập đầu với đại sư này, để ông ấy giúp con!"
Tôi có chút mờ mịt nhìn bọn họ, chưa kịp phản ứng thì mẹ tôi đã ấn đầu tôi xuống đất.
"Bang bang bang" dập ba cái đầu vang dội mới cho tôi đứng lên.
Nghe ý bố tôi nói thì ông lão này là một cao nhân vân du bốn biển, vừa hay đi ngang qua thôn chúng tôi, lại vừa hay gặp được bố tôi, biết nhà chúng tôi có tai họa cho nên đặc biệt đến giúp tôi.
Ông lão có một chòm râu dê dài ở dưới cằm. Từ khi bước vào nhà đến giờ, tay chưa từng rời khỏi râu.
"Muốn ta cứu nó, các ngươi phải thành thật nói cho ta biết bí mật của thôn, chỉ khi làm rõ được nhân, mới có thể giải quyết được quả!"
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Bố tôi và mẹ tôi nhìn nhau, có chút khó xử nhìn ông lão.
"Không phải là chúng tôi không nói, chỉ là quy củ của thôn không thể phá vỡ!" Bố tôi thở dài nói.
"Nếu đã như vậy thì các ngươi cứ chờ mà lo hậu sự cho thằng nhóc này đi!" Ông lão nói xong câu đó liền quay người muốn đi.
Mẹ tôi vội vàng kéo ông ấy lại.
"Quy củ gì cũng không quan trọng bằng mạng con trai tôi! Đại sư đừng đi, tôi nói, tôi nói là được chứ gì!"
Vừa nghe mẹ tôi muốn nói ra bí mật chôn giấu bấy lâu nay, tôi và ông lão kia đều dựng tai lên, chăm chú nhìn mẹ tôi.
"Thật ra quy củ này mới bắt đầu từ hơn mười năm trước, không biết trong thôn đã trêu chọc phải cái gì không sạch sẽ, cứ hễ đến Thanh minh là trong thôn lại có người ch//ết, cho nên trưởng thôn mới quy định ngày Thanh minh không được ra khỏi nhà."
Giọng mẹ tôi nói có chút yếu ớt, ánh mắt cũng lảng tránh. Tôi luôn cảm thấy mẹ tôi chưa nói thật.
"Thôn các ngươi quả thật có thứ dơ bẩn, cách xa thôn các ngươi, là có thể thấy một đám hắc khí đang xoay quanh trên thôn, đây là tử khí, đại biểu cho việc thôn các ngươi gần đây sẽ ch//ết không ít người!"
Lời của ông lão làm bố mẹ tôi sợ hãi không nhẹ. Tôi liếc nhìn ông lão một cái, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại kìm lại.
Nếu ông ta thật sự là người có bản lĩnh, thì cho dù tôi không nói cho ông ta biết những thứ tôi thấy ở nghĩa địa, ông ta chắc chắn cũng có thể tìm ra cách giải quyết chuyện này.
"Vậy chuyện này phải làm sao đây?" Mẹ tôi sốt ruột đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Ông lão không trả lời mẹ tôi, mà quay đầu nhìn tôi.
"Nhóc con, tối qua con chạy ra ngoài đã thấy gì? Thành thật nói ra, ta mới có thể cứu con."
Ông lão vuốt chòm râu dê, mắt lim dim, vẻ mặt cao thâm khó đoán nhìn tôi.
"Con... con thấy qu//ỷ... bọn họ biến thành bạn con, dẫn con đến nghĩa địa..."
Tôi vốn không muốn nói ra chuyện này, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt giận dữ của bố tôi, tôi chỉ sợ nếu tôi không nói thật, ông ấy sẽ đánh ch//ết tôi mất.
"Sau đó con thấy rất nhiều bia mộ ở nghĩa địa, trên những bia mộ đó viết ngày ch//ết của người trong thôn, những ngày đó cái nọ nối tiếp cái kia, tính theo những ngày trên đó thì không quá hai tháng nữa, người trong thôn sẽ ch//ết hết."