Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Như Ý - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-05-11 00:34:06
Lượt xem: 326

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Trương Yên Nhi gọi mình như thế, ánh mắt Giang Dung Cẩn trở nên mềm mại hơn, nhưng hắn vẫn tức giận nói:

“Yên Nhi, rốt cuộc có chuyện gì với nàng vậy?”

“Ta và Như Ý cô nương không có bất kỳ hành động nào vượt khuôn phép, nàng không phân biệt đúng sai đã đến đây gây khó dễ cho người ta, còn muốn ra tay đánh người. Sau khi thành thân, tính cách của nàng hoàn toàn thay đổi, ta tưởng rằng là do nàng chưa quen với cuộc sống xa nhà. Nhưng tại sao nàng lại trở thành thế này?”

Trương Yên Nhi vốn có tật giật mình, nghe Giang Dung Cẩn nói xong thì nàng ta càng khẩn trương hơn, nàng ta vội bước đến nắm tay áo Giang Dung Cẩn.

Sắc mặt Giang Dung Cẩn dịu đi.

Ta lập tức nói:

“Nếu đã là hiểu lầm thì chi bằng hôm nay phu nhân và Hầu gia cùng nhau nghe ta đàn đi?”

Trương Yên Nhi hiển nhiên không muốn.

Nhưng Giang Dung Cẩn vừa mới nguôi giận, nàng ta phải ép mình tỏ ra rộng lượng thôi.

Nàng ta nói:

“Ngươi đàn đi.”

Ta ngồi xuống trước cây đàn.

Khác với mọi lần, hôm nay ta đàn sai mấy âm.

Cho dù là Tiểu Nhị mới học đàn chưa được bao lâu đứng bên cạnh cũng không khỏi lo lắng, nàng ấy không hiểu vì sao sư phụ lại phạm phải sai lầm sơ cấp như vậy.

Ánh mắt Giang Dung Cẩn lộ rõ sự thất vọng.

Đàn xong khúc này, ta lên tiếng hỏi Trương Yên Nhi trước mặt tất cả mọi người:

“Phu nhân thấy khúc này thế nào?”

Trương Yên Nhi không ngờ ta lại đột nhiên hỏi nàng ta như vậy, nàng ta lập tức ngồi thẳng lên rồi lắp bắp nói:

“Rất tốt.”

Lời này vừa thốt ra, ta lập tức thấy Giang Dung Cẩn siết chặt chén trà trong tay.

Trước đây, Trương Yên Nhi đóng giả ta chắc chắn sẽ để lại sơ hở.

Nhưng xem chừng nàng ta đã tự tìm lý do để biện hộ cho bản thân, Giang Dung Cẩn cũng cho rằng tính cách nữ tử khi còn là khuê nữ và khi đã xuất giá sẽ thay đổi.

Nhưng luôn có một số thứ không thể khác biệt.

“Nghe nói phu nhân trước khi xuất giá là người vô cùng am hiểu cầm kĩ, phu nhân thấy ta đàn khúc vừa rồi có sai ở đâu không?”

Trên trán Trương Yên Nhi bắt đầu xuất hiện mồ hôi hột.

Đương nhiên nàng ta không chỉ ra được, qua loa nói:

“Không có chỗ nào sai cả.”

Ta cười, đứng dậy thi lễ rồi nhẹ nhàng nói:

“Hôm nay cơ thể Như Ý khó chịu, phát huy không được tốt, không thể tiễn Hầu gia và phu nhân được.”

16.

Mặt trăng lên cao, Tiểu Nhị đang giúp ta chỉnh lại lớp trang điểm.

Nàng ấy thắc mắc:

“Như Ý tỷ tỷ, muộn như vậy rồi mà vẫn có khách sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhu-y/chuong-7.html.]

Ta cười nhạt một tiếng:

“Muội cứ chờ đi.”

Quả nhiên, một lát sau, cửa phòng mở ra.

Giang Dung Cẩn đã quay lại.

Giọng hắn hơi run rẩy:

“Ta có thể nghe nàng đàn một lần không?”

Ta cười bảo Tiểu Nhị ra ngoài, sau đó nhìn về phía Giang Dung Cẩn:

“Ta đánh đàn, Hầu gia múa kiếm, được không?”

Khi đó, ta thấy được sự giằng xé sóng to gió lớn trong mắt Giang Dung Cẩn.

Hắn im lặng rút kiếm ra.

Dưới ánh trăng, ta chậm rãi gãy đàn.

Giang Dung Cẩm cầm kiếm múa theo điệu nhạc.

Sự phối hợp ăn ý này, nếu không phải ngày nào cũng phối hợp thì khó mà làm được.

Khúc nhạc kết thúc, Giang Dung Cẩn hạ kiếm xuống, hắn đứng tại chỗ ngẩn người một lúc lâu.

Không biết đã qua bao lâu, hắn thấp giọng nói ra năm chữ:

“Hóa ra là cố nhân.”

Ta mỉm cười:

“Cố nhân gì cơ?”

Giọng Giang Dung Cẩn trở nên nóng nảy:

“Nàng thật sự không hiểu ta đang nói gì sao?”

Ta không cười nữa.

Một lúc lâu sau, ta thở dài một tiếng:

“Vì sao bây giờ ngươi mới nhận ra?”

Giang Dung Cẩn hổ thẹn nói:

“Trong khoảng thời gian này, nàng thay đổi rất nhiều, mặc dù ta cảm thấy không đúng nhưng vì quá yêu nàng, ta không thể vì tính cách nàng thay đổi mà từ hôn bỏ vị hôn thê được. Ta hoàn toàn không ngờ rằng, hóa ra người trong thân thể kia căn bản không phải nàng…”

Giang Dung Cẩn đi tới giữ lấy vai ta:

“Yên Nhi, nàng về nhà với ta nhé, được không? Trong lòng ta, nàng là thê tử duy nhất của ta.”

Khi nhìn ánh mắt thâm tình này của Giang Dung Cẩn, hẳn rằng ta nên cảm động mới phải.

Dù sao chuyện xảy ra lâu như thế rồi, sau cùng hắn đã nhận ra chân tướng, cố nhân tương phùng.

Nhưng không hiểu vì sao, trái tim ta lại vô cùng yên tĩnh.

Ta lùi về sau nửa bước, nhỏ giọng nói:

“Hầu gia có thể mang ta hồi phủ, nhưng trước đó, mong Hầu gia giúp ta làm một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tìm một đạo sĩ.”

Loading...