Nàng thì thỏa mãn ngủ , nhưng Lục Thế Quân mất nửa ngày mới bình tĩnh . Bất đắc dĩ, đành dậy giặt chiếc áo nhỏ mặc trong của nàng.
Y phục mặc sát của Bùi Nhu, chịu để khác động , luôn tự giặt giũ sắp xếp.
Trước khi còn là tiểu thư khuê các, tỷ tỷ nàng quản giáo, quy tắc của Hầu phủ trói buộc nàng. Bây giờ gả cho , họ dọn ngoài ở riêng, nàng càng thêm vô pháp vô thiên.
Kiều khí đến mức nên lời.
Ăn ngon, ngủ yên, đều đưa sắc mặt cho xem. Lục Thế Quân nghĩ đến , cam tâm tình nguyện chịu đựng.
Vương ma ma : "Phu nhân cùng Tứ cô nãi nãi đá cầu, giờ chắc tan , hẹn cùng ngâm suối nước nóng."
Lục Thế Quân nhớ đến bộ y phục mới may cho nàng, chuyên dùng để đá cầu.
Lập tức bước chân nhanh hơn.
Đến nơi, thấy ngay phu nhân của đầu tiên. Nàng yêu màu hồng phấn, và mặc màu cực kỳ hợp.
Trong đám đông, nàng tựa như một đóa hoa đào rực rỡ, khiến thấy thể rời mắt.
Bùi Nhu da dẻ trắng ngần, khi mồ hôi, càng hồng hào hơn, đáng yêu tươi sáng.
Ánh mắt Lục Thế Quân quét qua bốn phía. Những ở xa xa , ánh mắt như dán chặt lên Bùi Nhu.
Đá cầu kết thúc.
Lục Thế Quân vẫy tay gọi nàng.
Mắt nàng sáng lên, chạy về phía . Có lẽ là nhảy lên ôm chặt lấy nhưng ngại đông, nàng chỉ cách một bước chân, với .
Lục Thế Quân bước tới, nắm lấy tay nàng, về phía nơi vắng vẻ.
Đến chỗ . Lục Thế Quân ấn nàng tường, cúi xuống hôn sâu.
Chẳng qua chỉ xa nửa ngày, nhớ nhung đến thế chứ?
Phu nhân hôn đến mức thở nổi, ánh mắt trở nên mơ màng.
Làm vợ chồng một năm, Lục Thế Quân cũng hiểu phu nhân của .
Nàng là ham mê nhục d.ụ.c và sắc . Nếu mặc đồ một chút, nàng sẽ hai mắt.
Nếu bận rộn công việc mà kịp chăm chút cho bản , nàng sẽ chê bai mà tránh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhu-mem-quan-ngon/chuong-14.html.]
Lục Thế Quân nâng m.ô.n.g nàng lên, hôn ôm nàng tư trạch. Hơi nước suối nóng lượn lờ bốc lên, tạo thành vô làn sương mờ ảo.
Hai mặc y phục bước trong nước. Lục Thế Quân tựa tảng đá, ôm chặt lấy nàng.
Ban đầu nàng còn nhắm mắt, khó khăn rên rỉ. Sau đó thì chút phiền muộn, mềm nhũn dựa lòng .
Lục Thế Quân trầm: "Ngoan ngoãn, xin ."
Bùi Nhu tự nhiên là chịu. Y phục ướt sũng dán , cũng thoải mái lắm.
Lục Thế Quân cởi y phục của nàng, lấy chiếc áo choàng chuẩn sẵn bọc lấy nàng. Hai quấn lấy kín mít, gió cũng thể lọt một tia thở.
Lục Thế Quân cúi đầu hôn nàng, buộc nàng mở mắt.
Đôi mắt Bùi Nhu ướt át, vô thanh hỏi , gì?
Lục Thế Quân hỏi nàng.
Nàng hối hận khi gả cho ? Nàng bây giờ, sống hạnh phúc ?
Lời đến cửa miệng, Lục Thế Quân một câu: "Triệu Đoan trở về ."
Chàng thấy trong mắt Bùi Nhu lóe lên một tia bối rối, đó tỉnh táo . Lục Thế Quân thấy ánh mắt giận dữ của nàng, thì lỡ lời.
Quả nhiên, Bùi Nhu đẩy , quấn áo choàng bỏ .
Có lẽ vì chân mềm, nàng lảo đảo. Dừng bước, nhặt một hòn đá ném về phía .
Lục Thế Quân ào một tiếng dậy khỏi mặt nước, quần vẫn dán chặt . Hai kéo giật trong trướng trúc lâm sâu thẳm.
Phía chỉ là lời xin tha của Lục Thế Quân:"Là sai , nàng mở mắt ."
"Thương một chút, ?"
Màn trướng gió vén lên một góc.
Chỉ thấy nam nhân eo hẹp vai rộng quỳ mặt đất, tìm đủ cách để lấy lòng đóa Xuân thụy đẫm hương giường.
Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu...
Anan
—— Hoàn ——