NHŨ MẪU CÔNG CHÚA - Chương 6 - Hoàn
Cập nhật lúc: 2025-11-14 04:49:56
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
20
Ta xuất giá một tháng .
Một tháng , nhanh cũng nhanh, chậm cũng chậm.
ngoài dự đoán, Thương Hành hề đến chỗ mỗi ngày như nữa, cũng bận rộn chuyện gì.
Mãi cho đến ngày xuất giá, hôm đó là một ngày trời quang mây tạnh, thời tiết .
Thương Hành đến.
Chỉ mới một tháng, mà tiều tụy nhiều, đáy mắt đầy tơ máu, giọng cũng khàn: "A tỷ."
[Aaaaaa nam chính bất lực quá, nhiều như , mà vẫn cứu tỷ !]
[Hắn khó khăn lắm mới một tỷ tỷ yêu thương , mà trơ mắt tỷ hòa , hu hu hu]
[Tâm lý nữ phụ vững thật, là , lụt nhà .]
Ta xoa đầu , giả vờ phóng khoáng : "Tiễn đến đây thôi, ở đây, chăm sóc cho mẫu phi."
Nghe , thiếu niên ngẩng đầu lên, yết hầu trượt lên xuống, dường như gì đó, nhưng , hồi lâu, mới cúi đầu xuống, giọng nặng nề: "Ta ."
"Ừm."
Cùng với tiếng hô "Khởi hành——"
Đoàn đưa dâu lên đường rầm rộ.
Ta kiệu, rèm buông xuống, nên cũng để ý thấy, lúc thiếu niên ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, khóe mắt dường như long lanh ánh lệ.
21
Con đường hòa dài.
Từ kinh thành đến biên cương mất hơn ba tháng ròng.
Trên đường , từ chỗ giả vờ phóng khoáng lúc ban đầu, đến đau buồn bi quan, đó là thản nhiên chấp nhận, cũng chỉ mất một tháng.
Đời ai mà c.h.ế.t, ch//ếc sớm ch//ếc muộn thì cũng đều c.h.ế.t.
Chỉ Xuân Hỷ là suốt đường .
Nàng là nha hồi môn của , khó tránh khỏi đau lòng.
Ta an ủi mấy câu, nàng càng đau lòng hơn, nghẹn ngào : "Công chúa, Mật tộc đều hung tợn."
Ta: ...
Đừng nữa, đừng nữa.
Nói nữa là cũng theo đó.
Nói đến đây, cũng vì rời khỏi kinh thành, rời xa Thương Hành , mà những dòng đạn mạc ngày thường bay loạn xạ cũng biến mất tăm.
Lòng cũng thấy trống trải một cách khó hiểu.
22
Sau đó bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng sắp đến nơi.
Đợi đến ngày mai là sẽ thành, đoàn tạm thời dừng chân ở dịch quán nghỉ ngơi một phen.
Đêm xuống, những vì lác đác rơi bầu trời.
Xuân Hỷ và Xuân Đào đều ở bên cạnh .
Cả hai đều gì, khí vô cùng trầm lắng.
Ta cũng mở miệng, chút buồn ngủ nào, cứ mở mắt trần nhà.
Thực , sợ chút nào là điều thể.
Bỗng nhiên.
Ta đột nhiên nghĩ đến Thương Hành.
Hỏng .
Quên dặn mẫu phi thường xuyên chuẩn bánh ngọt cho .
Haiz.
Đợi ngày mai khi thành một lá thư gửi về cho mẫu phi .
Thằng nhóc đó thích ăn, nhưng miệng cứng chịu , kiêu ngạo hết sức.
23
Đợi đến ngày thứ hai.
Đoàn lên đường.
còn đợi chúng khỏi dịch quán, đột nhiên một đội binh lính kéo đến, vây kín cả dịch quán.
Xuân Hỷ giật nảy , kéo định trốn: "Công chúa, chúng mới đến, bọn họ oai phủ đầu , mau trốn thôi!"
Ta bật .
Chỗ thì trốn .
ngờ.
Lúc mở cửa , thấy là Thương Hành vận ngân giáp!
Ba tháng trôi qua, cao thêm một chút.
Bây giờ chắc là mười sáu tuổi .
Cũng ba tháng trải qua những gì, khuôn mặt vốn nuôi béo nay gầy trông thấy, gương mặt tuấn tú hốc hác, nhưng đôi mắt đen sáng rực thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhu-mau-cong-chua/chuong-6-hoan.html.]
Đệ nở một nụ với : "A tỷ, nếu gả thì đừng miễn c//ưỡng nữa, đến đưa tỷ về nhà."
Đệ vốn dĩ vẻ ngoài ưa , khi lên, liền như hoa xuân nở rộ.
Tim chấn động, nỗi sợ hãi và hoang mang bao ngày qua bỗng hóa thành sự an tâm ngay khoảnh khắc .
Không thể kìm nén nữa, lao đến ôm chầm lấy : "A Hành."
"Được , đừng nữa, mắt sưng húp về, mẫu phi há chẳng sẽ m//ắng ?” Đệ ấyvỗ nhẹ lên vai .
Ta nín mà .
Thằng nhóc thối.
Và những dòng đạn mạc quen thuộc cũng trở .
[Aaaaaaa quá !!]
[ mà, nam chính chắc chắn nỡ để tỷ tỷ !]
[Chuẩn "tỷ khống"!]
24
Đợi đến lúc về, mới .
Ta chân , chân xin chỉ đ//ánh Man Di.
Công chúa hòa , Mật Di sẽ thả lỏng cảnh giác, đây chính là cơ hội để suy yếu bọn man tộc.
Ban đầu Phụ hoàng đồng ý, nhưng liên tiếp mấy vị lão thần đều hưởng ứng lời , thế là vài cân nhắc, cuối cùng cũng đồng ý.
Ba tháng , ở đường, cũng ở đường.
Cuối cùng, khi thành, đ//ánh thắng trận, ngủ suốt đêm chạy đến chỗ .
Ta buồn cảm động, còn thì bình tĩnh.
Đợi khi điện Xuân Hoa, càng yên một bên gì, y như thường ngày.
Trong điện Xuân Hoa, mẫu phi đang ngay ngắn gương đồng, nghịch ngợm trâm cài tóc, thấy ma ma định mở miệng báo tin vui, liền dấu im lặng, đó bước lên , cài một cây trâm tóc của bà.
"Không cần cây , cây trâm bươm bướm hơn, hôm nay Yên Nhi về, nó thích cây đó nhất."
Nói , phụ nữ ngẩng đầu lên, vươn tay định tháo cây trâm hoa lan xuống, bắt gặp đôi mắt đong đầy ý của , bà sững sờ.
Bốn mắt , tủm tỉm gọi: "Mẫu phi, con về đây."
Ánh mắt phụ nữ khựng , hồi lâu, bà cũng chẳng màng đến trâm cài gì nữa, vội vàng dậy, ôm chầm lấy : "Yên Nhi!"
"Về là , về là ."
Thương Hành ngay lưng , lặng lẽ chúng .
Mẫu phi ôm một lúc lâu, dường như nhớ , ngẩng đầu một cái: "Con lắm."
Thương Hành thản nhiên : "Là việc nên ạ."
Mẫu phi khẽ gật đầu, chỉ đĩa bánh hạt dẻ bên cạnh, giọng hiền hòa: "Ngồi nghỉ ngơi ."
Thấy , Thương Hành sững sờ, đó cụp mắt xuống: "Đa tạ mẫu phi."
Ta liếc đĩa bánh hạt dẻ , nhướng mày.
Xem mẫu phi thật lòng công nhận Thương Hành .
Thật quá.
25
Tiền triều đấu đá công khai, hậu cung cũng sóng ngầm cuộn trào.
Thương Hành tuổi còn trẻ quân công trong tay, nhà họ Trình tương trợ, địa vị triều thể xem thường.
Sức khỏe Phụ hoàng ngày một sa sút, mê mẩn đan dược, tự nhiên rảnh để tâm đến cuộc tranh đấu giữa mấy vị hoàng tử.
Trong ba năm đó.
Thương Hành trải qua mấy á//m s//át, cuối cùng gi//ếc ch//ếc các khác, thành công lên hoàng vị.
Ngày xưng đế, phong Thịnh Đức Trưởng Công chúa, mẫu phi trở thành Thái hậu.
Sau lễ sắc phong, các đại thần lượt lui triều.
Thương Hành ngay ngắn ở ghế , thấy bên , ánh mắt nóng rực chằm chằm ... , cái ghế m.ô.n.g .
Ngai vàng đó, là ngai vàng thật đó!
Thương Hành: "?"
Dường như nghĩ đến điều gì, : "A tỷ, qua đây ."
Tổng quản thái giám Phúc Ninh bên cạnh kinh hãi thất sắc: "Bệ hạ, thể ạ!"
Thương Hành lạnh lùng hắng giọng: "Người là A tỷ của trẫm, đời , là mà tôn quý nhất, một cái ngai vàng cỏn con thể ?"
Phúc Ninh lập tức dám hó hé.
Ta vui vẻ chạy qua, liền tự nhiên dậy, nhường chỗ cho .
Ta đặt m.ô.n.g xuống, cũng để ý, thuận tay nhận lấy đĩa hoa quả từ tiểu thái giám: "A tỷ, ăn hoa quả ?"
"Ăn!"
Thấy , Thương Hành khẽ , bóc vỏ vải đưa cho , mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của những bên cạnh: "Đây."
Chẳng qua chỉ là một cái phận mà thôi.
Sao thể quan trọng bằng A tỷ .
(Hết truyện)