NHỜ TẨN BẠN TRAI CŨ, TÔI TRỞ THÀNH HÔN THÊ CỦA ĐẠI GIA NHÀ GIÀU - 5

Cập nhật lúc: 2025-12-05 11:39:22
Lượt xem: 286

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tay run lên.

 

Đầu óc trống rỗng như ai đập mạnh .

 

Một tiếng , và Tô Lưu Ca mặt tại bệnh viện.

 

Ông nội Tô đó, gắn ống truyền, ống thở, máy theo dõi nhấp nháy liên tục.

 

Tô Lưu Ca thư ký, giọng run:

 

“Ông nội ?”

 

Thư ký lắc đầu:

 

“Tình hình… .”

 

Tô Lưu Ca kéo , cúi xuống gọi khẽ:

 

“Ông nội… cháu tới …”

 

Ông cụ nhúc nhích nhẹ, cố đưa tay lên.

Tô Lưu Ca lập tức nắm chặt lấy.

 

“Ông cứ từ từ …”

 

Giọng ông yếu như sương:

 

“Lưu Ca… ông với cháu…”

 

Tô Lưu Ca như từng , oán hận tan biến.

 

“Không , ông …”

 

Ông cụ :

 

“Ông dạy ba cháu… cháu khổ… nhiều năm…”

 

“Chuyện đó… qua .” – Tô Lưu Ca nghẹn ngào.

 

Rồi ông :

 

“Còn chuyện hai đứa… tiến triển thế nào?”

 

“Dạ… cũng .”

 

“Bao giờ cưới?”

 

giật .

Hợp đồng chỉ giả vờ đính hôn mà?!

 

Tô Lưu Ca , dám trả lời.

 

Ông nội cau mày:

 

“Ông sắp c.h.ế.t , ngay cả tâm nguyện nhỏ hai đứa cũng định thành ?”

 

c.ắ.n chặt răng.

 

“Ông… yên tâm. Ngày mai, chúng cháu đăng ký kết hôn.”

 

Tô Lưu Ca: đơ tập.

 

Còn ông nội thì mãn nguyện, hiệu gọi gần.

 

cúi xuống, nắm tay ông.

 

“Ông còn dặn gì, cứ với cháu.”

 

“Đừng gọi ông. Gọi… ông nội.”

 

“…Ông nội.”

 

Ông nắm tay :

 

“Con bé … chỉ là nóng nảy một chút.”

 

đỏ mặt, nghẹn lời.

 

Ông thở dài:

 

“Lưu Ca ông dạy … nhưng cháu thì khác. Cháu với nó cùng tuổi, hợp tính… hãy ông… chăm nó giùm.”

 

Nói chuyện thêm vài phút, thư ký bảo ông cần nghỉ.

 

Chuyện… xem như định luôn.

 

Ra khỏi bệnh viện, chúng lái xe về.

 

Vừa về đến biệt thự, cổng sẵn một phụ nữ đeo khẩu trang.

 

Vừa thấy Tô Lưu Ca, đó chạy tới, tháo khẩu trang, nắm tay :

 

“Lưu Ca, chặn liên lạc với em?”

 

Hắn giật tay, lạnh như băng:

 

“Tránh .”

 

Giọng cô run run, ngọt ngọt, đúng kiểu xanh chuẩn chỉnh:

 

“Anh còn giận em ?”

 

liếc sang, giọng lạnh:

 

“Cô là ai?”

 

Tô Lưu Ca đáp như búng:

 

“Bạn cấp ba… Diệp Dao.”

 

khựng đúng nửa giây, cong môi nhàn nhạt—nhưng bén như d.a.o lam:

 

“Chào cô Diệp. là Chúc Nam Yên – vị hôn thê hợp pháp, chính chủ, dấu đỏ của Tô Lưu Ca.”

 

Sự tuyên bố chủ quyền của : gọn, nhanh, đ.â.m thẳng vô tim đối phương.

 

Nghe hai chữ “vị hôn thê”, mắt Diệp Dao như phun lửa.

 

dậm chân, nghiến từng chữ:

 

“Lưu Ca, em chuyện riêng với .”

 

“Không cần. Có gì ở đây.” – Tô Lưu Ca lạnh như đá tảng.

 

Anh còn cho cô bén chân vô nhà – sợ hiểu lầm thấy rõ.

 

Sắc mặt Diệp Dao trắng bệch, nhưng vẫn cố vùng vẫy:

 

“Cô … chỉ là bạn gái tạm, đúng ? Không vị hôn thê thật chứ?”

 

“Là thật. Và chúng sắp kết hôn.” – Tô Lưu Ca tuyên bố như đinh đóng cột.

 

“Anh dối!!!” – Diệp Dao gào lên, mắt xoáy như tìm kẽ hở.

 

Tô Lưu Ca thở dài, giọng từng chữ như d.a.o cắt:

 

“Diệp Dao, em bỏ từ hồi cấp 3. Chúng kết thúc từ lúc đó.

Anh chịu em vô lý, nhưng chịu phản bội.”

 

Diệp Dao quýnh lên:

 

“Lúc đó em chỉ ăn với Vương Cường thôi! Em với gì cả! Em gì sai! Anh tin em …”

 

Giọng như oan uổng lắm.

 

Tô Lưu Ca , ánh mắt mệt mỏi tỉnh táo:

 

“Diệp Dao… tự soi .

 

Em thích thích tiền nhà họ Tô?

 

Hồi cấp 3 em đối với thế nào, bây giờ thế nào?

Nếu một ngày trắng tay, em còn cạnh ?”

 

Diệp Dao đỏ bừng mặt, chỉ thẳng , gào lên:

 

“Còn cô thì khác gì ?! Đến với cũng vì tiền thôi!

Anh mà nghèo , cô chạy tiên!”

 

Tô Lưu Ca sang —ánh mắt dịu như nước:

 

“Cô giống em. Cô bụng, sẵn sàng giúp bất cứ ai khó khăn.”

 

cúi đầu, tim đập như trống trận nhưng miệng vẫn cà khịa :

 

“Anh đừng khen quá đà…”

 

cũng mê tiền dữ lắm. còn mở miệng đòi ông nội 10 triệu tệ nữa cơ.”

 

Tô Lưu Ca mỉm , nhẹ nhàng “cứu” :

 

“Em đòi 10 triệu thật, nhưng đem hết quyên góp cho trại trẻ mồ côi .”

 

tròn mắt: “Hả?”

 

Hắn đó, khóe môi cong lên kiểu đắc thắng đến khó chịu.

 

Diệp Dao hai đứa như nổ tung:

 

“Tô Lưu Ca! Rồi sẽ hối hận! Anh sẽ van xin !”

 

Xong cô bỏ như bão.

 

Về nhà, Tô Lưu Ca cúi đầu xin chi là thành thật:

 

“Xin … Anh ngờ cô mò tới.”

 

vẫn còn bực, liếc xéo:

 

“Lần thấy còn lằng nhằng với con nào nữa, thiến .”

 

Ngày hôm , hai đứa đăng ký kết hôn.

 

Rồi bắt đầu chuẩn lễ cưới.

 

Cuối tuần nắng , thử váy cưới.

 

nhấc một bộ váy trắng đến nghẹt thở thì thư ký gọi cho :

 

“Thiếu tổng, nhà máy Giang Thành mai khánh thành, tới cắt băng chứ?”

 

Tô Lưu Ca cau mày, giọng mất kiên nhẫn:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nho-tan-ban-trai-cu-toi-tro-thanh-hon-the-cua-dai-gia-nha-giau/5.html.]

“Mấy chuyện vặt đó gọi ông nội . Đừng phiền.”

 

lưng, tay cầm váy.

 

câu đó khiến nụ tắt ngóm.

 

Không đúng.

 

Nhà máy mới? Khánh thành?

 

Ông nội nhập viện hơn một tháng.

Tô Lưu Ca thì bỏ bê công ty suốt mấy tuần.

 

Công ty hỗn loạn mới là chuyện lạ.

 

Nhất định gì đó khuất tất.

 

Vừa cúp máy, thấy chằm chằm, như xuyên thủng mặt .

 

Hắn giật :

 

“Em kiểu gì ? Mặt mọc hoa .”

 

bước tới, nghiêm giọng:

 

“Tô Lưu Ca, thật – ông nội từng bệnh?”

 

Ánh mắt lóe sợ hãi, miệng nặn một nụ méo mó:

 

“Có… chứ? Ông nội viện đó… bệnh thì chi…”

 

Giọng nhỏ dần, nhỏ đến mức tưởng như biến mất.

 

Cái dáng còn y như đứa con nít bắt quả tang ăn vụng.

 

kéo đến bệnh viện.

 

Ông nội Tô đang ngon lành giường xem Kinh kịch.

 

Thấy chúng , ông lập tức… xuống, giả bộ hấp hối.

 

thẳng tới, mặt sa sầm:

 

“Ông nội, ông tái phát ung thư thật ?”

 

Ông khựng , lén liếc cháu trai.

 

Tô Lưu Ca cúi đầu hết mức thể:

 

“Ông nội… thôi diễn . Nam Yên hết .”

 

Ông nội bật dậy:

 

“Biết… cái gì?”

 

Tô Lưu Ca thở dài:

 

“Con lỡ miệng với thư ký Lưu. Giờ cô sạch.”

 

tươi như hoa—nhưng ánh mắt thì bén như dao:

 

“Vậy là… ông hề bệnh, đúng ?”

 

Ông cụ gào lên:

 

“Không đúng! Ông bệnh!

Bệnh… ung thư giai đoạn cuối!”

 

Xong ông… bật dậy luôn.

 

Da dẻ hồng hào, thần thái như chạy 5km thở gấp.

 

nghiến răng:

 

“Ông nội, tại ông ?!”

 

Ông lườm cháu :

 

“Không vì thằng cháu ngu ngốc của ông ? Nó theo đuổi , ông mới diễn mấy tuần đây! Nằm cái giường cứng như đá , ông gãy lưng luôn !”

 

Nói xong, ông tung chăn, bước khỏi phòng như từng bệnh ngày nào.

 

Không thèm tạm biệt.

 

Tô Lưu Ca tức đến mức giậm chân:

 

“Ông đúng là nghĩa khí!”

 

khoanh tay:

 

“Giờ thì thật – tất cả là ?”

 

Tô Lưu Ca , hít sâu:

 

“Anh thích em.”

 

“Rồi?”

 

“Rồi… theo đuổi em kiểu gì.”

 

“Nên lừa kết hôn?”

 

“Không! Cái đó là ý ông nội!”

 

: “…”

 

Hắn quýnh lên:

 

“Anh lừa, nhưng mà thích em thật. Em bảo gì cũng !”

 

nheo mắt:

 

“Gì cũng ? Nhảy lầu ?”

 

Hắn đáp ngay suy nghĩ:

 

“Được! Em nhảy là nhảy!”

 

liếc xuống .

 

Tầng 12.

 

“Thôi. Anh gãy xương đền nổi.”

 

Hắn nắm lấy tay :

 

“Nam Yên… em mới tin ?”

 

lườm :

 

“Còn tùy thái độ .”

 

Hắn chớp mắt vài cái sáng rực như đèn pin:

 

“Ý em là… đám cưới tháng vẫn tổ chức?!”

 

ôm đầu:

 

“Hủy giờ thì mất mặt với họ hàng.”

 

“Không hủy! Anh yêu em c.h.ế.t!”

 

Ngày cưới.

 

mặc váy thiết kế riêng – nhan sắc đỉnh chóp.

 

Tô Lưu Ca y như sét đánh.

 

Đến lễ đường, MC hỏi:

 

“Hai quen thế nào?”

 

Toang.

 

Câu hề trong diễn tập.

 

thật, nhưng thật thì:

 

“À, ông nội chồng thuê 10 triệu để trị cái tật mê gái của cháu ông.”

 

Đố ai nuốt nổi.

 

đơ.

 

Tô Lưu Ca siết tay , :

 

“Hồi nhỏ, sống nghèo. Không gì ăn.

Lớp 2, một bạn gái xinh xắn cạnh .”

 

“Cô ngày nào cũng chia cơm cho .

Dạy học.

Nuôi 5 năm trời.”

 

Giọng run.

 

mà tim loạn nhịp.

 

Chuyện … quen lắm.

 

Bạn cùng bàn năm đó— tên Tô Lưu Ca.

Mà là Lưu Huy.

gọi là: Tiểu Huy Huy.

 

Không lẽ…

 

sang, mắt trợn như cá vàng:

 

“Anh là… Tiểu Huy Huy?”

 

Tô Lưu Ca gật đầu, như ăn kẹo:

 

“Ừ. Anh đây.

Thằng nhóc cướp nụ hôn đầu của em lớp 5… .

Bất ngờ ? Vui ?”

 

nghiến răng:

 

“Tiểu. Huy. Huy.

Anh rơi vô tay .

Lần … đời xác định tiêu luôn.”

 

Hết.

 

Loading...