Nhớ mãi bát mì hoành thánh của mẫu thân - Chương cuối
Cập nhật lúc: 2025-05-06 13:05:30
Lượt xem: 213
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
17.
Ở Từ Châu mấy năm nay.
Ta cùng chồng con, lại quay về kinh thành.
Kinh thành không còn là khung cảnh trong ký ức của ta nữa rồi.
Trương Quý phi được sủng ái nhất hậu cung đã bệnh mất năm trước, Thiên tử tương tư thành bệnh, đã băng hà ba tháng trước.
Trương Quý phi không con hay ghen, phàm phi tần nào có thai đều bị bà ta bày mưu hãm hại hoàng tự.
Bao nhiêu năm trôi qua, lại không tìm được một hoàng tử để có thể kế thừa giang sơn.
Ta dò la được tin tức của Trường An.
Trường An, bị Tiêu Tướng đưa đi rồi.
Tiêu Tướng chắc biết thân phận của Trường An, có lẽ muốn đưa Trường An lên ngôi, muốn làm phò tá vua.
Dù sao, ông ấy chắc chắn sẽ không làm hại Trường An.
Nhưng, ta vẫn muốn đến Tiêu phủ gặp Trường An của ta.
Nếu Trường An không muốn, dù c.h.ế.t ta cũng phải đưa Trường An về Từ Châu không để nó ở lại nơi này.
Ta nói chuyện này cho Tiêu Thập Thất nghe.
Sắc mặt chàng hơi đông cứng lại, ta hỏi huynh ấy bị sao vậy.
Tiêu Thập Thất chỉ nắm tay ta, nói với ta: "Vậy ta sẽ cùng nàng đi Tiêu phủ tìm Trường An, tuyệt đối không để nàng phải đi một mình."
18.
Kỳ lạ.
Sao tiểu đồng Tiêu phủ vừa thấy Tiêu Thập Thất liền quỳ xuống lạy.
Ta bỗng thấy hốt hoảng
Thôi kệ, gặp Trường An quan trọng hơn.
Vào Tiêu phủ dễ hơn ta tưởng nhiều, ta đường hoàng được mời vào trong phủ.
Trong thư phòng, ta ngồi trên ghế tròn, đợi Tiêu Tướng đến gặp.
Không lâu sau, tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài cửa.
Người đến là Tiêu Tướng, ông vừa nhìn thấy ta ngay lập tức liền vui mừng:
"Mạnh tiểu thư."
Ông ta trước tiên chắp tay với ta.
Ta vội đáp lễ.
Ánh mắt Tiêu Tướng rơi trên người Tiêu Thập Thất.
Đột nhiên ông ấy sắc mặt đại biến, tiện tay rút cây phất trần để sau bình hoa đánh về phía chàng: "Đồ nghịch tử này, còn dám vác mặt về.”
"Sao ngươi không c.h.ế.t cùng con m.ụ đàn bà quê mùa đó đi.”
"Ngươi có biết vì ngươi, mẫu thân ngươi tức đến ngã bệnh không?"
Tiêu Thập Thất né tránh khắp nơi, Tiêu Tướng hoàn toàn mất đi phong thái văn nhã lúc trước, đuổi theo sau chàng, vừa đánh vừa mắng khắp nơi.
Khoan đã, Tiêu Thập Thất, Tiêu Tướng, đàn bà quê mùa?
Ta quay đầu lại, mắt nheo lại, nhìn Tiêu Thập Thất cảm thấy mọi chuyện không hiểu từ khi vào phủ đến giờ dần dần có đáp án.
Tiêu Thập Thất vẻ mặt lấy lòng, không tiếng động nói với ta, đợi chút ta giải thích cho nàng.
Được, ta sẽ đợi nghe chàng giải thích.
19.
Một cuộc nói chuyện, từ giờ Mùi đến lúc mặt trời lặn.
Tiêu Tướng nói ta đã đại nghĩa, một mình nuôi dưỡng Hoàng thái tôn khôn lớn.
Hiện giờ, giang sơn vô chủ, để giang sơn tổ tiên không rơi vào tay người ngoài.
Tiêu Tướng khẩn cầu ta, khuyên Trường An lên ngôi.
Nói đi nói lại, Tiêu Tướng thực ra cũng là ân nhân cứu mạng của ta và Trường An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nho-mai-bat-mi-hoanh-thanh-cua-mau-than/chuong-cuoi.html.]
Năm đó nếu không phải Tiêu Tướng giấu chuyện Mạnh Lệnh Nghi sinh con, xóa tên ta khỏi danh sách bắt giữ.
Lại giúp chúng ta tránh được tai mắt của Trương Quý phi.
Ta và Trường An, e là không sống được đến hôm nay.
Nhưng, khuyên Trường An lên ngôi hoàng đế, ta sẽ không đi khuyên, ta phải xem ý Trường An thế nào.
Mạnh Lệnh Nghi trước khi c.h.ế.t từng nói, không muốn Trường An dính líu vào ân oán hoàng gia.
Ta trong lòng cũng không muốn Trường An dính líu vào.
Chẳng phải còn có tông thân hoàng thất rất nhiều người đó sao, sao nhất định phải là Trường An nhỏ của ta. Hươu
Ta hiểu rõ những nguy hiểm trong Hầu phủ, huống chi là hoàng gia uy nghiêm.
Lý giải một đống chuyện cũ ta đã từng bị vu oan phải.
Ta quay đầu nhìn Tiêu Thập Thất đang cho Trường Lạc ăn cháo.
À, phải rồi.
Giờ phải gọi chàng là Tiêu Cẩn mới đúng, con út của Tiêu Tướng, vị hôn phu trước kia nhà ta đã đặt ra hôn sự cho ta.
Quả nhiên đàn ông càng đẹp trai càng không nên lấy.
Tiêu Cẩn nuốt nước bọt, ánh mắt đáng thương, giọng khẩn thiết: "Dao Nương, đợi ta dỗ Trường Lạc ngủ, rồi giải thích với nàng, được không?"
Ta khoanh tay lại, không ngoái đầu đi ra khỏi phòng ngủ.
Không lâu sau, Tiêu Cẩn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, huynh ấy làm vẻ đáng thương, dựa vào hõm cổ ta, nũng nịu, lắc tay ta trước khi ta kịp nói gì: "Dao Nương, sao nàng không chịu nói gì với ta, nàng chính là con gái nhà họ Mạnh.”
"Nàng có biết không, trước đây ta cứ tưởng nàng là một quả phụ một mình nuôi con, khéo tay khéo chân, người đẹp tâm thiện bán hoành thánh.”
"Ta vì làm rể ở rể của nhà nàng, đã bị phụ thân ta phạt gia pháp, vết thương trên lưng ta còn đây, nàng không thể không nhận nợ với ta được đâu đấy”.
"Ta đã bị phụ thân đuổi khỏi nhà họ Tiêu rồi, giờ ta chỉ là phu quân Tiêu Thập Thất của Dao Nương, Dao Nương, nàng sẽ không bỏ rơi ta đấy chứ, huhu, Trường Lạc không thể không có cha, ta không thể mất nàng a~."
Tóc Tiêu Cẩn cọ cọ vào hõm cổ làm ta hơi ngứa.
Thở dài, thôi vậy, chỉ cần chàng ấy chịu dành tâm tư cho ta là được, chàng còn là cha của Trường Lạc mà.
20.
Hôm sau ta đến gặp Trường An nói chuyện.
"Mẫu thân..." Trường An tự ngồi trên ghế, rất yên lặng nhìn ta.
Thấy ta cũng không như thường ngày, nhóc con liền cười híp mắt gọi mẫu thân.
Ta đi đến gần nó, xoa xoa đầu nhỏ của nó:
"Trường An, con đã biết rồi phải không?"
Trường An căng mặt không nói gì.
Ta tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân con là tỷ tỷ của ta, nếu con vẫn muốn ở cùng ta, thì gọi ta là dì nhé.”
"Trường An có muốn làm hoàng đế không?”
"Trăm họ lê dân, vạn ngàn sinh mệnh đều phụ thuộc vào một mình con."
Trường An ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, chứa nước mắt nhưng cố gắng kìm nén không chịu rơi: "Làm hoàng đế rồi, người vẫn là mẫu thân của con không, Trường Lạc vẫn là muội muội của con không?"
Ta ôm chặt nó, giọng kiên định, không dám có nửa phần do dự: "Phải, chỉ cần Trường An muốn, chúng ta mãi mãi là người nhà của con."
Trường An nằm khóc trong lòng ta.
Tiêu Thập Thất bế Trường Lạc, nhẹ nhàng ôm chúng ta vào lòng.
Mẫu thân ơi, dù cho bao lâu đi nữa, dù mọi người rời xa con không còn ai bên cạnh nữa. Thì giờ đây, con có gia đình rồi, mọi người xung quoanh đã ở bên con không rời rồi.
Người ở nơi đó có nhớ thương con không, con sẽ cố gắng tiếp tục đi về phía trước.
Nếu có được kiếp sau, người lại đến làm mẫu thân của con nhé.
Lần sau, đừng buông ta con nữa nhé.
Con sẽ không rời người đi nữa.
Kiếp này, con sẽ sống thật tốt với gia đình nhỏ của mình.
Kiếp sau lại làm con của người, làm muội muội của ca ca.
Gia đình chúng ta không cần phú quý, chỉ cần bên nhau là đủ.
---Toàn Văn Hoàn---