Nhìn Thấu Lòng Người - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:59:42
Lượt xem: 770

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

6

 

Vào buổi chiều, đến Bệnh viện Số Một Thành Phố để thăm bà nội đang bệnh nặng.

 

Bà nội năm nay tám mươi tư tuổi, sống ở quê với bác cả. Khi còn trẻ, bà mạnh mẽ. Sau khi ông nội qua đời, bà một nuôi lớn bốn con trai. Bốn con trai đó sinh cho bà năm cháu trai và một cháu gái, chính là . Bà nội luôn thương nhất, điều cảm nhận từ nhỏ.

 

Có lẽ vì nuôi con trai quá nhiều, khi ba bác trai sinh cho bà bốn họ, bà nội bắt đầu chăm chú để ý, âm thầm cầu khấn khi mang thai. Khi bác sĩ đưa , một cô bé là con trai, bà tươi đến nỗi rụng cả răng.

 

Lúc đó, mấy họ đều học, nên năm năm tuổi, sống với bà ở quê. Trong ký ức, bà bao giờ cắt tóc cho , ngày nào cũng bày đủ kiểu b.í.m tóc khác , ngừng may váy bằng vải hoa cho mặc. Khi em trai đời, thằng bé cũng sống cùng bà.

 

nhớ rõ nhất là bà mua hai cái bánh ngọt, cho và em trai mỗi một cái. Em trai cầm cái của đòi lấy luôn của , nhất định hai tay đều cầm bánh. Thế là bà đến đánh em trai một trận, nhốt phòng chứa củi. Sau đó, bà lấy bánh của em trai, hai bà cháu ăn xem hoạt hình Chú lợn con trời nắng thật vui vẻ!

 

cũng nhớ lúc đến tuổi học, bố đưa về thành phố. Bà tiễn lên xe, còn : "Cháu gái ngoan của bà , ngoài như bà . Con gái khi ngoài đời, đường nào cũng khổ, cũng khó. Ở bên bà thêm vài năm là sướng lắm . Sau nếu con chịu oan ức gì, cứ về đây với bà."

 

Nửa năm , bà nội ngã gãy xương đùi. Sau một tháng viện, bà nhiễm trùng phổi. Sau khi phẫu thuật mở khí quản, mỗi ngày bà dựa thuốc men tốn kém. Các chú bác chi nhiều tiền, đều về, cũng là để bàn bạc xem nên gì tiếp theo.

 

"Chi phí thuốc men nửa đầu năm đây, xem qua ." Bác cả là mở lời : "Mẹ già đến tuổi , phục hồi như thể. Bây giờ chi phí thuốc men mỗi ngày hơn ba nghìn, nhà ai cũng hố đáy."

 

"Con trai út nhà năm nay trường tư, thật sự khó khăn."

 

" cũng thể dừng thuốc như thế , vẫn còn nhận thức mà."

 

"Nghe thì dễ nhỉ, nhà mấy điều kiện , sống ở thành phố lớn, mang lên đấy chữa !"

 

Bác dâu cả giọng đầy mỉa mai: "Đặc biệt là con bé Yên Yên nhà chị, thương nó nhất còn gì? Tiền lương hưu của đều cho Yên Yên đóng học phí đấy. Sao? Lúc hưởng thì gì, đến khi góp sức thì một năm về mấy thôi ? Đồ vong ơn bạc nghĩa."

 

Bác dâu thứ cũng thêm : "Dù cũng đừng trông mong nhà , sang năm chúng chuyển lên thành phố , vợ còn sinh con thứ hai, thể nào chăm ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhin-thau-long-nguoi/chuong-5.html.]

"Hay là thế , chú út các cháu đưa về thành phố, hoặc là chú thím về quê chăm , giờ hai cũng về hưu , bận gì."

 

Bố và các bác ngoài hành lang bàn bạc, còn thì ở bên cạnh bà nội. Bà gầy nhiều so với , ống thở cắm trong cổ họng khiến việc chuyện và hô hấp trở nên khó khăn. bà vẫn nhận ngay, ánh mắt sáng lên khi thấy đến.

 

"Cháu yêu của bà về ..."

 

"Bà ơi..."

 

nghẹn ngào nên lời.

 

"Cháu ngoan, bà mơ thấy cháu. Bà mơ thấy cháu đến đón bà, dự đám cưới của cháu. Bà thấy váy cưới của cháu, lắm..."

 

nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, nước mắt ngừng rơi. dậy, bước khỏi phòng bệnh. Thấy các chú bác vẫn đang tranh cãi ngừng, họ thậm chí còn gọi cả bác sĩ chính đến để hỏi rõ liệu tình trạng của bà còn cứu . Nói trắng là ai cũng từ bỏ nhưng chẳng ai dám thẳng . Tốt nhất là mong bác sĩ một câu: "Làm hết sức , tuổi thế là đủ , nên tiếp tục điều trị."

 

"Bố , các bác, các cô đúng. Bà nội từ nhỏ thương con nhất, để con ở chăm sóc bà là hợp lý nhất." với họ.

 

7

 

"Yên Yên, con thật sự nữa ?" Mẹ đỏ hoe mắt, ôm chặt lấy vai , rời.

 

gật đầu: "Bố , Dương Dương, bệnh của con, con tự rõ. Chữa khỏi thì tiền mất tật mang, mà nếu chữa khỏi, chắc cũng để di chứng nghiêm trọng. Ở quê khí trong lành, môi trường thoải mái. Con sẽ ở đây với bà, ở bao lâu thì ở bấy lâu. Mọi đừng lo cho con."

 

Mẹ ôm thành tiếng, bố và em trai cũng chỉ lau mắt tượng trưng. từ đầu đến cuối, chẳng ai sẽ bỏ một phần tiền đền bù giải tỏa để giành lấy cơ hội cứu mạng cho .

 

"Yên Yên nhưng để con ở đây một , bố thực sự yên tâm."

 

Bố hắng giọng, cuối cùng cũng chuyện chính: "Con còn nhớ Hồ Quân ? Lúc nhỏ con luôn gọi Quân, thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, mỗi ngày ngoài đều dắt theo con bé bảy tám tuổi là con đấy."

 

"Nhiều năm , đánh với khác, khiến một chân tật, giờ ngoài ba mươi mà vẫn gặp vợ phù hợp. Mấy năm gần đây, mở trang trại nuôi gà ở quê, tài sản cũng đến mấy vạn."

Loading...