Nhìn Thấu Lòng Người - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:58:30
Lượt xem: 1,021

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Mẹ, con về đây?"

 

Mẹ bước , ngạc nhiên: "Dương Minh đưa con về ?"

 

lắc đầu: "Mẹ, con chia tay ."

 

Biểu cảm của lập tức trở nên khó tả.

 

"Sao thế? Hai đứa đang mà?"

 

: "Thật một việc con dám với bố ..."

 

ôm lấy vai , cố gắng nặn vài giọt nước mắt.

 

Rồi từ trong túi lấy tờ bệnh án giả, đó ghi rõ "U thần kinh đệm nội sọ."

 

"Con chẩn đoán ung thư não."

 

.

 

"Hôm đó tai nạn xe là do con đột nhiên chóng mặt đ.â.m . Bác sĩ đây là ác tính, thậm chí việc con mất trí nhớ cũng thể là do khối u gây ."

 

, Dương Minh thấy báo cáo của đòi chia tay, cần nữa. Bây giờ mất trí nhớ, quên nhiều thứ, cũng thể nữa.

 

"Mẹ ơi, cứu con với, con chết."

 

"Không , sẽ tìm cách giúp con."

 

Mẹ lau nước mắt cho , trong gọi lớn: "Anh ! Nhan Nhan về ! Ra đây mau!"

 

5

 

Sau khi sắp xếp cho thỏa, bố trốn ban công để "họp kín." Có lẽ bọn họ nghĩ ngủ nhưng thật để hở một khe nhỏ cửa sổ phòng, thể thấy thứ rõ mồn một.

 

Mẹ : "Anh xem bệnh của Nhan Nhan chữa khỏi ?"

 

Bố : "Khó lắm. hỏi bạn phẫu thuật thần kinh, loại mở hộp sọ một là khỏi hẳn, loại hai, ba . cũng trường hợp xuống nổi bàn mổ, tiền mất tật mang."

 

Mẹ nghẹn ngào: " khổ, Nhan Nhan nhà mắc căn bệnh đó chứ?"

 

Bố rít một thuốc: "Quan trọng là chi phí phẫu thuật rẻ, ít thì mười hai, mười ba nghìn, nhiều thì ba mươi, năm mươi vạn. điều quan trọng là khi phẫu thuật, kết quả thế nào thì ai dám đảm bảo."

 

Mẹ : "Vậy thì ? Dù thế nào cũng đến bệnh viện kiểm tra , hỏi thêm bác sĩ chứ."

 

Bố : "Vô ích thôi. Cho dù , bác sĩ sẽ bảo chuẩn ba, năm mươi vạn nhưng xác suất phẫu thuật thành công chỉ một phần ba, em ?"

 

dựa tường, lắng , cảm giác tim nhói lên.

 

Một lúc lâu thấy đáp , những lời tiếp theo chỉ bố .

 

"Nhìn mà xem, năm ngoái ngã gãy chân, giường cả nửa năm, tiền thuốc men tiêu tốn như nước chảy. Đó là bà cụ tám mươi tuổi, còn Nhan Nhan thì ?"

 

"Nó còn đến hai mươi sáu, em thử nghĩ xem, nếu ca mổ thất bại, c.h.ế.t thì coi như giải thoát nhưng nếu liệt nửa , tiểu não teo , hoặc liệt giường, trở thành thực vật thì ? Dương Dương chỉ nhỏ hơn con bé hai tuổi, chúng còn, thằng bé gánh vác một chị gái tàn tật, chẳng cuộc đời thằng bé cũng tiêu luôn ?"

 

"Theo , cứ điều trị bình thường . Sau đó về quê tìm một bác sĩ đông y, châm cứu vài mũi, uống chút thuốc. Đành phó mặc cho phận thôi."

 

Cuối cùng, cũng ngừng nghẹn ngào: "Anh cái thằng Dương Minh cũng thật vô tình vô nghĩa. Ban đầu còn bàn đến tiền sính lễ, thấy Nhan Nhan bệnh, nó chạy còn nhanh hơn thỏ. Thật gì!"

 

Bố : "Cũng thể trách ngoài. Sau Dương Dương cưới vợ, em cũng lấy một cô vợ ốm yếu, bệnh tật đúng ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhin-thau-long-nguoi/chuong-4.html.]

Mẹ : "Giá như thể kiếm ai để gả nó khi bệnh phát tác thì . Dù Nhan Nhan nhà xinh , nghiệp đại học danh tiếng. Biết còn lấy một khoản sính lễ, khéo sửa sang nhà mới cho Dương Dương."

 

tuyệt vọng.

 

thể trách bố , trách chính . Đọc bao nhiêu sách mà vẫn hiểu rằng bản chất con thể đem thử thách ?

 

đột nhiên hét lên một tiếng, đó ngã xuống, co giật, vặn vẹo, bò lê lết sàn, thậm chí còn vài động tác nâng hông!

 

"Nhan Nhan!"

 

Bố chạy , hoảng hốt.

 

"Nhan Nhan! Con !"

 

"Con đau đầu quá!"

 

rằng đầu đau khủng khiếp, sắp nổ tung .

 

nắm lấy tay bố , cố vắt những giọt nước mắt to như hạt đậu.

 

"Bố, , đưa con đến bệnh viện , con đau lắm, con sống..."

 

Thế nhưng, chỉ rưng rưng nước mắt, pha cho một ly sữa bột, bảo uống sẽ thấy khá hơn, uống sẽ ngủ .

 

Lúc pha sữa, thấy bỏ thuốc an thần.

 

hiểu, bọn họ sẽ đưa đến bệnh viện .

 

Vì bọn họ thể nào tỏ nhẫn tâm từ bỏ khi bác sĩ đưa phương án phẫu thuật và dự toán chi phí.

 

Cũng giống như khi gia đình tiền đền bù đất, dù bọn họ vui vẻ, vẫn giả bộ công bằng mặt .

 

Tình yêu của bọn họ dành cho giới hạn, điều kiện, tàn nhẫn, giả tạo.

 

giả vờ ngủ trong phòng, thấy em trai về nhà.

 

Ba bọn họ tiếp tục tụ tập ngoài "họp." Ý kiến của em trai cũng giống hệt bố .

 

Em : "Bây giờ chị em điều trị bình thường còn thể duy trì chất lượng cuộc sống thêm vài năm. lỡ phẫu thuật mà xảy biến chứng..."

 

Mẹ : "Lý lẽ là thế nhưng thấy Nhan Nhan đau đớn thế , lòng ..."

 

Bố : " , chiều nay nghĩ đến chuyện , hai còn nhớ Tiểu Hồ ở quê ? Người mở trang trại gà , cũng khá giả."

 

Em : "Anh Quân ? Người từng đánh què một chân hả? Hình như lớn hơn chị của con bảy, tám tuổi, đến giờ vẫn lập gia đình."

 

Bố : "Hôm cả gọi điện cho , bảo Tiểu Hồ ngày xưa thích Nhan Nhan nhà . lúc đó nó chỉ mới học hết cấp hai đời ăn, còn Nhan Nhan học đại học, điều kiện hai nhà, Nhan Nhan mà để mắt đến ."

 

Em : " giờ chị em bệnh mà."

 

Mẹ : " với tình trạng của Nhan Nhan bây giờ, liệu thằng Tiểu Hồ còn nữa ?"

 

Bố : "Căn bệnh cũng chữa , vẫn cơ hội. Để bảo cả chuyện với nhà họ Hồ , tuần chúng về quê tiện thể bàn bạc luôn."

 

lắng mà mặt chút cảm xúc, bọn họ thảo luận về việc kéo nốt phần đời còn của xuống bùn lầy.

 

khi rơi xuống đáy bùn lầy, cũng nghĩa là thứ bắt đầu bật ngược trở .

 

lấy điện thoại của Hồ Quân từ một bạn học ở quê. Chờ đến nửa đêm, khi bố và em trai ngủ say, gọi cho .

 

"Alo, Quân, em là Trần Nhan đây. Em chuyện nhờ giúp..."

Loading...