Nhìn Thấu Lòng Người - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:57:07
Lượt xem: 1,018

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Em trai im lặng một lúc đáp: "Con hiểu . Chủ yếu là sợ mất lòng chị. Chị sắp cưới ,, con còn định mượn tiền sính lễ của rể con để sửa nhà nữa. Hay là thế , lỡ như chị thực sự nhớ , chúng cứ rằng ngôi nhà đó đền bù nhiều tiền như thế, nhà đầu tư dự án lật kèo, tổng cộng chỉ mười vạn, để dành cho bố dưỡng già thôi."

 

nghĩ thầm: học, chỉ đầu óc sắc bén hơn bố , mà tầm và cách nghĩ cũng rộng hơn!

 

Mẹ : "Được, đến lúc đó chúng bàn bạc cách đối phó, lỡ như con bé nhớ thì tính ."

 

lén giường bệnh, nước mắt ngừng tuôn rơi.

 

Tấm vé trong túi dán chặt đùi , bỏng rát chua chát.

 

Khi ngay lập tức nghĩ cách dùng tiền để cả nhà cuộc sống thoải mái thì họ tính toán xem thế nào để giấu chuyện tiền đền bù giải tỏa.

 

Sự lạnh lùng của bố, sự thiên vị của và sự ích kỷ của em trai.

 

Tất cả những điều đó, ngây thơ tự thuyết phục rằng đó là "tình yêu"?

 

từng nghĩ rằng một câu đùa giả vờ mất trí gọi "chú ơi, cô ơi" khiến thực sự mất bố .

 

may mắn , vẫn còn tiền.

 

Nửa giờ , em trai đến bệnh viện thăm .

 

Cả nhà vây quanh hỏi thăm, cẩn thận dò xét "những ký ức còn " của .

 

vui vẻ nhập vai.

 

Ít nhất, sự xa lạ và lạnh nhạt của đối với bọn họ cũng cho là biểu hiện của việc mất trí nhớ nên dễ phát hiện điều gì bất thường.

 

Chỉ là khi đề nghị quần áo cho , từ chối.

 

sẽ để họ chuyện vé , cũng như việc bọn họ một lời về chuyện đền bù giải tỏa.

 

Sáng hôm , Dương Minh đến thăm .

 

Anh đang công tác ở nơi khác, sáng sớm mới báo tin tai nạn, lập tức mua vé máy bay về.

 

3

 

Bố vô cùng ngạc nhiên: "Nhan Nhan, con vẫn nhớ Dương Minh ?"

 

liên tục gật đầu: "Vâng, hình như con chỉ nhớ mỗi Dương Minh thôi. Ngoài những chuyện liên quan đến , con nhớ gì cả."

 

Dương Minh với ánh mắt đáng thương: "Dương Minh, đón em xuất viện ? Em ở nhà một thời gian."

 

và Dương Minh học cùng trường đại học, ở bên hơn ba năm, đang chuẩn tính chuyện kết hôn. Anh lớn hơn hai tuổi, hiện tại việc trong một ngân hàng. Thu nhập định, gia đình tử tế, cũng trai, sáng sủa. Quan trọng nhất là thật lòng với .

 

"Chú, dì, hai yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Nhan Nhan chu đáo."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhin-thau-long-nguoi/chuong-2.html.]

Dương Minh giúp lấy hành lý, hứa hẹn chắc chắn với bố .

 

bước xe, khi xuống, nước mắt rơi.

 

"Nhan Nhan, em ?" Dương Minh ôm lấy , vẻ lo lắng.

 

"Em thấy chỗ nào khỏe ?"

 

Vừa , lắc đầu, : "Dương Minh, còn nhớ , đây chúng từng , khi kết hôn, em sinh hai đứa con. Một trai, một gái, giống như em và em trai em."

 

Bởi vì từ nhỏ sống hạnh phúc, tái hiện cảm giác hạnh phúc đó.

 

Dương Minh ngẩn ngay tại chỗ: "Anh nhớ chứ! em... mất trí nhớ ?"

 

lắc đầu.

 

: "Em giả vờ thôi. Em chỉ định trêu đùa bố một chút, ngờ họ nhân cơ hội giấu nhẹm chuyện đền bù tái định cư của gia đình."

 

Dương Minh ngạc nhiên trong vài giây, giọng trở nên khàn khàn: "Em là khoản tiền đền bù tái định cư hơn một trăm vạn, bố em định đưa cho em một xu nào, tất cả đều để cho em trai của em ?"

 

cũng ngẩn .

 

nghĩ rằng ít nhất lúc , điều quan tâm hơn nên là những tổn thương mà chịu trong chuyện , chứ chỉ là khoản tiền thuộc về ai.

 

Khi về đến căn hộ của Dương Minh, viện cớ đau đầu phòng nghỉ.

 

thấy Dương Minh ở ngoài gọi điện thoại, chuyện hơn một tiếng đồng hồ, dường như đang gọi cho

 

"Nhan Nhan, chuyện với em."

 

Lúc đang mơ màng ngủ thì Dương Minh bước . Anh kéo dậy, đầu vẫn còn choáng váng.

 

"Nhan Nhan, chuyện đền bù tái định cư của gia đình em, em thực sự định bỏ qua như thế ?"

 

giơ hai tay lên: "Vậy thì chứ?"

 

Ngôi nhà cũ là của bố , tiền đền bù bọn họ quyền đưa cho em trai cho , đó là lựa chọn của bọn họ. tư cách để tranh giành.

 

Dương Minh nhíu mày, suy nghĩ một lúc : "Nhan Nhan, chuyện là việc nên nhắc đến. bố em thiên vị như , chúng thể chịu thiệt thòi mà ."

 

"Anh nghĩ, lý do bố em khi em mất trí nhớ là vì bọn họ cảm thấy tiện . Tại em thật với bọn họ? Hơn một trăm vạn tiền nhỏ , em xem căn hộ của còn tới tám mươi mét vuông."

 

"Ban đầu chúng dự định dùng tiền đó để đổi lấy một căn lớn hơn, chẳng em còn sinh hai đứa con ?"

 

sờ bụng.

 

Thực sự bây giờ chẳng sinh đứa nào cả.

 

Nếu thể yêu thương con cái một cách công bằng và thật lòng, nếu sẵn sàng tận hưởng niềm vui nuôi dạy con cái thì sinh để gì?

Loading...