NHẶT HOA Ở THÙNG RÁC TẶNG CHO TÔI, TÔI TỐNG BẠN TRAI VÀO THÙNG RÁC - 1

Cập nhật lúc: 2025-12-06 10:45:28
Lượt xem: 83

 

Vào ngày “20 tháng 5”, thấy một bó hoa vứt trong thùng rác lầu.

còn bụng chỉnh , đặt ngay ngắn nắp thùng.

 

Tối đó, bạn trai mang đến cho một bó hoa.

Nhìn kỹ — hóa chính là bó hoa đó.

 

—-

 

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tống Minh ôm bó hoa héo rũ, mặt tươi như hoa giả:

 

“Yêu Yêu, đây là ngày 20 tháng 5 đầu tiên của chúng . Sau mỗi lễ tình nhân đều cùng nhé, đến khi đầu bạc răng long.”

 

Nghe thì ngọt như mật, mà bó hoa trong tay trông chẳng khác gì… đồ thải.

cúi xuống, liếc chiếc nơ buộc — ừ, chính tay buộc sáng nay.

 

Và thế là rõ .

Bó hoa từng khác quăng , giờ nhặt về, bày đặt tặng .

 

Tống Minh đưa bó hoa đến sát mặt , giọng giả vờ dịu dàng:

 

“Yêu Yêu, nhận nào! Ngoài đông lắm, ở nhà chơi game nhé, nấu cơm cho em.”

 

Vừa tự tiện dép, lù lù thẳng nhà.

 

“Em , hôm nay hoa mắc lắm. Anh chọn kỹ lắm đấy.”

 

bó hoa héo úa, dối trơn tru, cơn chán nản dâng tận cổ.

 

“Thế bó bao nhiêu tiền? Cho em xem hóa đơn ?”

 

“Trời đất, hoa tặng yêu mà còn hỏi giá ?” — gượng.

 

vẫn bình thản:

 

“Anh kiếm tiền vất vả, em chỉ giá để còn chia sẻ.”

 

thừa chẳng hóa đơn nào cả.

xem còn dối trá đến mức nào.

 

Anh vội móc điện thoại, chìa ảnh chụp màn hình: giá 520 tệ.

 

Thú thật, tấm hình đó còn suýt bật .

Bó hoa héo như rau quá đát mà đòi 520 tệ á?

 

Tiệm hoa đó quen quá — cách họ gói, cách họ buộc nơ, thuộc làu.

Chiếc nơ là của , của họ.

 

Tống Minh như thấy sắc mặt đang lạnh dần, thản nhiên mở tủ lạnh:

 

“Wow, bảo bối mua nhiều đồ ghê! Trưa nay ăn gì nào?”

 

Anh moi hết đồ trong tủ :

 

“Anh ăn sườn xào, cá cải chua, thịt kho, gà cay, thêm canh nữa nhé.”

“Tối ăn lẩu, mai ăn bánh cuốn. Anh sẽ giúp em dọn sạch tủ luôn.”

 

lục tung cả tủ lạnh, miệng còn ngọt ngào đòi bánh kem.

Một kẻ nhặt hoa từ thùng rác định ăn bám — đúng kiểu rẻ tiền trơ trẽn.

 

“Đợi .”

 

Anh : “Sao thế?”

 

nhếch môi:

 

“Tiệm hoa lầu đúng là lừa đảo. 520 tệ mà bán bó hoa tệ thế . Đi, trả !”

 

Nghe đến “trả hoa”, mặt cứng .

 

“Bảo bối, mua mà trả thì bán cho ai nữa…”

 

“Tiền lá rụng ngoài đường. Bó hoa héo thế mà hét 520? Đi, tố cáo cho họ tay.”

 

kéo cửa, quýnh quáng viện cớ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-hoa-o-thung-rac-tang-cho-toi-toi-tong-ban-trai-vao-thung-rac/1.html.]

 

“Nhỡ họ nhận thì ?”

 

“Có hóa đơn cơ mà. Cần thì báo công an, mở camera xem . Đơn giản.”

 

Anh ngập ngừng, thở dài:

 

“Thật … bó hoa mua hôm qua.”

 

lạnh giọng:

 

“Hôm qua mà hóa đơn ghi hôm nay?”

 

“Anh lấy nhầm hóa đơn thôi.”

 

“520, con lãng mạn ghê ha. Hay tặng nhầm bạn gái nào khác ?”

 

Anh vội vã:

 

“Không ! Anh mua cho em!”

 

nhướng mày:

 

“Hôm qua mua, hóa đơn ?”

 

“Anh xóa …”

 

“Bó hoa dán logo tiệm nhỏ lầu, họ chi nhánh. Anh định hôm qua họ bán sớm gói ‘20 tháng 5’ hả?”

 

mở Meituan, chỉ thẳng màn hình:

 

“Gói 9 bông 199 tệ. Đây, cho kỹ.”

 

Sau đó, giơ cho xem ảnh chụp sáng nay — bó hoa chình ình nắp thùng rác.

 

“Anh còn gì ?”

 

Mặt đỏ bừng, ném phịch bó hoa xuống đất, giọng gằn :

 

“Em nhỏ nhen thật! Quan trọng là tấm lòng, hiểu ? Hay em chia tay?”

 

lạnh:

 

“Không cần . Chúng chia tay. Anh đến với bó hoa, thì mang nó về luôn nhớ vứt đúng chỗ.”

 

đẩy cửa, tiễn ngoài, chẳng thèm ngoái .

 

Sau lưng vang lên tiếng gào bực tức:

 

“Không lạ gì ba em chỉ thương em trai, ai mà chịu nổi cái tính chứ!”

 

Sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ là cái gai cắm suốt đời .

 

từng cố gắng đủ kiểu, chỉ mong cha thể bằng nửa ánh mắt họ dành cho em trai.

 

gặp Tống Minh đúng giai đoạn khốn khó nhất — công việc trầy trật, cha thì suốt ngày gọi điện đòi gửi tiền cho thằng em vô dụng. giận quá, xách vali rời khỏi nhà, đến thành phố lớn tự bươn chải.

 

Tống Minh khi đó là đồng nghiệp. Sau đổi việc, nhưng vẫn giữ liên lạc.

 

Chúng quen bốn năm.

 

Lúc tỏ tình, . kể hết chuyện về gia đình, về tuổi thơ hắt hủi. Anh ôm , những lời ngọt như đường: “Anh sẽ là nhà của em, cả đời sẽ để em đau.”

 

Vì những câu đó, suốt một năm yêu , dù tặng đồ giả mà khoác lác là hàng xịn, vẫn nín nhịn, nghĩ thôi thì đàn ông vụng về chút cũng chẳng .

 

từng tin là chỗ dựa duy nhất của .

 

Không ngờ, tưởng là “nhà” chính là kẻ lấy chuyện đó để giễu cợt.

 

Kẻ cận nhất luôn cách cầm d.a.o đ.â.m trúng chỗ yếu nhất.

 

Anh hiểu rõ điều gì thể khiến đau nhất — và ngại xoáy sâu đó.

 

Thấy sắc mặt sầm , càng hả hê, giọng chát chúa:

 

 

Loading...