5
Đêm đó Tống Thuận Dương cấp cứu qua khỏi, bố chồng đưa về nhà điều dưỡng, liên lạc với .
cũng chủ động hỏi, dù cũng sai bất cứ chuyện gì.
là nô lệ của Tống Thuận Dương, thể rời bỏ , nhưng vô cớ nổi nóng, cần thiết chịu đựng tất cả.
Vừa vị bác sĩ trung y thường xuyên liên lạc giới thiệu cho một mới, học trò của ông nghiệp tiến sĩ, những kiến giải riêng về các bệnh khó chữa, thể đăng ký khám thử xem.
lập tức đăng ký khám.
Nữ tiến sĩ tiếp khám tên là Lộc Hà, trông còn trẻ hơn vài tuổi, mắt phượng mỏng, da trắng.
Cô thấy bước , ngẩng đầu lên lạnh lùng :
“Khoa ngoại ở phía bên trái, nhớ tiêm phòng dại.”
lập tức giải thích ý định đến khám, cô đặt bút xuống, hiệu cho bắt mạch.
đặt tay lên gối lụa, cô cổ tay vài , hỏi : “Chồng cô còn sống c.h.ế.t ?”
ngẩn .
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Đương nhiên là còn sống.
Lộc Hà thản nhiên : “ thấy chắc.”
“Anh hai năm nhỉ? Chức năng cơ thể ngày càng kém… Sao, cô còn ngửi thấy mùi hôi thối ?”
6
Mồ hôi lạnh của lập tức đổ .
Tống Thuận Dương mắc bệnh hai năm nay, ba tháng đầu còn thể duy trì như cũ, đó tim ngừng đập ICU, khi cấp cứu qua khỏi thì sức khỏe ngày càng xuống dốc.
Da vàng vọt nhăn nheo, rụng tóc gầy trơ xương xe lăn, dần dần các chi trở nên thâm đen tím tái, cả như xác khô mất nước, da sắp giữ nổi xương.
Bệnh của thuốc chữa, chỉ thể ở nhà chờ chết.
Mấy tưởng sắp , nhưng vẫn sống như hơn một năm, ăn uống sinh hoạt bình thường, giao tiếp hàng ngày cũng vấn đề gì.
Còn về mùi hôi thối…
Nghe Lộc Hà , bỗng nhớ đến chiếc máy lọc khí hoạt động 24 giờ ở nhà.
Ngoại trừ đêm qua cúp điện, còn từng dừng .
căng thẳng hỏi cô : “Cô thể thẳng cho ?”
Lộc Hà lười biếng ngước mắt, xòe bàn tay trắng nõn hỏi : “Chiếc nhẫn kim cương của cô thú vị đấy, tháo cho xem ?”
lập tức tháo .
Lộc Hà nắm lấy chiếc nhẫn cưới của , dùng ngón tay vuốt ve vài , xoay đến mặt khắc chữ đưa cho xem——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-troi-xac/chuong-2.html.]
“Nhẫn cưới ai thế . Vòng ngoài khắc tên chồng cô, vòng trong khắc bát tự ngày sinh của cô, cái gọi là nhẫn trói xác mới đúng. Dùng hồn nuôi hồn, dùng nhục nuôi nhục , cô nuôi một sống sờ sờ, cơ thể mà khỏe ?”
“Chiếc nhẫn là sống cô chết, của , chỉ thể lấy một mạng đổi một mạng thôi.”
“Cô nhà chồng nuôi nhỉ?”
“Sinh nhật cô còn mười một ngày nữa đúng ?”
7
"Không thể nào, hôm nay là sinh nhật mà!"
Lộc Hà thản nhiên , trả chiếc nhẫn kim cương cho :
"Là ngày sinh âm lịch cô khắc ở phía trong nhẫn đó. Giờ âm ngày âm, cô chỉ mệnh cứng mà cả đời còn an vô lo nữa, đúng là điều chồng cô khao khát nhất."
Khắc ngày sinh âm lịch là vì thế hệ chồng chỉ nhớ ngày sinh âm lịch.
Liệu đây là trùng hợp ?
Tim bỗng đập nhanh: "Vậy cô cách gì cứu ?"
Lộc Hà bấm đầu bút bi, cắm túi:
"Cô tin thì tự kiểm chứng , c.h.ế.t chớp mắt , tròng mắt cũng xoay ."
" nhắc cô, nhà đó ba dùng cấm thuật, t.h.i t.h.ể chồng cô sắp chịu nổi nữa , khi đến ngày sinh của cô để đổi mệnh, họ sẽ canh giữ cô thật chặt."
Lời Lộc Hà dứt, tiếng chuông điện thoại chói tai bỗng vang lên.
Tống Thuận Dương dùng một giọng khàn khàn, tốc độ cực chậm hỏi :
"Vợ, em ? Anh và bố đến đón, em, về, nhà."
8
bao giờ tin huyền học, nhưng lời của Lộc Hà cứ văng vẳng trong đầu .
Bố chồng lái xe chở Tống Thuận Dương đến đón , lên xe, chồng nắm c.h.ặ.t t.a.y , hỏi đến Bệnh viện Y học Cổ truyền gì, WeChat trả lời tin nhắn.
vội vàng dối: "Dưỡng cơ thể, xem còn hy vọng sinh con nối dõi cho nhà họ Tống ."
Không khí trong xe lập tức dịu ít, Tống Thuận Dương ở ghế phụ khẽ :
"Vợ ngốc quá."
Không bố chồng chăm sóc thế nào, chỉ mới ba ngày gặp, giọng trong trẻo hơn nhiều, da dẻ căng bóng, thậm chí tinh thần xe ngoài.
Thật quá kỳ lạ.
Nghĩ đến lời của Lộc Hà, giơ tay lên : "Chồng xem , nhẫn cưới em đeo , mấy hôm là em đúng."
Trong gương chiếu hậu, mắt Tống Thuận Dương động đậy, chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cong quỷ dị -
"Anh đương nhiên thấy ."
"Dù em cũng yêu nhiều như ."