thoắt cái, Mao Mao chẳng còn lòng nào để nghĩ đến những chuyện khác nữa, bởi vì ánh mắt của Lan Hà thực sự khắc sâu lòng cô. Lời thoại m.á.u chó thuyết phục cách diễn của .
Anh cô chằm chằm, trong mắt như ngưng kết bộ sức lực. Dưới lớp vỏ bọc cương quyết là tự thuyền chìm khó vớt, sông Ngân sụp đổ, nhưng chỉ dừng ở lòng bất cam mà dường như còn những cảm xúc khác nữa.
Mao Mao rung động, thậm chí quên mất lời thoại tiếp theo. Trông cô sợ, đôi mắt phức tạp, chẳng cần giảng giải cũng cô nghĩ đến, nghĩ đến một sắp chết…
Mao Mao chú ý rằng từ khi màn diễn bắt đầu, căn phòng lặng tự bao giờ, ai ai cũng cuốn hút theo.
Chẳng từ bao giờ mà đàn ông đội mũ lưỡi trai cửa sổ cũng xoay im lặng quan sát.
…
“Khá thú vị…” Vương Mậu vuốt cằm, trao đổi với nhà sản xuất, “Tình cảm tinh tế, lôi cuốn, cung bậc phong phú, đến cả cũng nổi da gà đây .”
Một diễn viên trẻ mà diễn cảnh liên quan đến cái c.h.ế.t một cách sâu sắc như thế … là hiếm !
Ông tinh tường phát hiện đây là một diễn viên thể nâng tầm vai diễn.
Nam ba là vai phụ, cuồng em gái, đa cảnh diễn khá hài hước, bản cũng một câu chuyện nhất định, nhưng khá gian xảo, thể hiện nhiều. Lúc nếu diễn viên diễn , thêm sức thuyết phục thì thể tăng chiều sâu của nhân vật lên.
Nhà sản xuất cũng gật đầu, chuyện quả là hiếm thấy. Nhân vật chuyện bệnh, mà kể thì các diễn viên cũng thể hiện , nhưng so sánh mới tức chết. Lan Hà diễn quá quá quá thuyết phục, vả cũng hàm súc, cứ thế tôn lên tính cách của cả nhân vật.
Nhà sản xuất còn kịp ừ hử gì thì đàn ông đội mũ lưỡi trai đằng cất lời: “Hừm, cân nhắc cái .”
“Hả… Hả? Ông thì cân nhắc gì cơ? Mắc mớ gì đến ông?” Vương Mậu ngoái đầu , “Anh giai , bây giờ chúng đang tuyển vai đó.”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai im ỉm, đè thấp vành mũ xuống.
Vương Mậu liếc một cái khinh bỉ.
Bên , Lan Hà nhắm mắt , âm thầm thở phào, dần dần thoát vai.
Kể cũng lạ. Thật ban nãy sực nhớ đến cảm xúc mà từng trải nghiệm khi tiếp xúc với ông Tống.
Dù rằng ông Tống hầu như chẳng liên quan gì đến vai nam ba trong một bộ phim thần tượng, ngay cả cảnh đóng cũng khác, nhưng cảm xúc thì giống .
Luồng cảm xúc đầu tiên cảm nhận qua linh hồn để một ấn tượng sâu sắc cho , cũng vì cảm nhận lúc là hồn nên khó quên.
Lúc diễn, ngừng nhớ , bất giác đắm chìm trạng thái đó, đồng thời hòa vai diễn.
Lan Hà một câu với Mao Mao diễn chung: “Cảm ơn cô.”
“Không, gì…” Mao Mao lắp bắp, hoảng hốt một Lan Hà đầy sức sống nữa.
“Được đấy, diễn .” Vương Mậu bước tới, “Lan Hà ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-them-viec-o-dia-phu/chuong-6.html.]
Lan Hà để ý đàn ông đội mũ lưỡi trai cũng bước tới, chỉ là vẫn rõ mặt. Anh bận tâm nữa, nhân viên ít, đoạn vươn tay với Vương Mậu, “Chào đạo diễn Vương, đúng .”
Vương Mậu bắt tay với , “Diễn hút mắt, thích. Có thể diễn ngẫu hứng cho chúng xem ?”
Lan Hà hân hoan trong lòng, thử thách tức là hứng thú với cách diễn của , cơ hội nhận vai nhoáng cái cao hơn.
“Vâng, để cháu nghĩ .” Anh đang nghĩ xem nên diễn gì thì thấy một bóng dáng nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ, đeo bản mặt chết, cầm dây xích, mũ cao “Gặp là đời” – là lão Bạch, “bạn ” của loài .
“Việc gấp! Lại đây đây đây!” Mắt lão Bạch dính ngay chỗ Lan Hà, vửa mở miệng giục.
Đậu xanh rau má.
Lan Hà sốt sắng, bởi vì phát hiện lão Bạch bắt đầu lấy tờ điệp mà cách nào cản …
Điều quan trọng lúc là văn phòng to tổ bố thế , một khi lão Bạch điều , hồn rời khỏi xác, xác rơi sấp xuống, thì cái xác hồn sẽ như c.h.ế.t , giải thích với xung quanh ? Kể cả nghĩ mắc bệnh lạ thì cũng chẳng ho lắm?
Không , nhất định rõ với lão Bạch, gọi tùy tiện thế . Anh khác với những chuyên Vô Thường là . Anh chỉ công việc cá nhân mà còn giả vờ thấy quỷ lúc ở dương gian nữa kìa!
Lan Hà động não, vội vàng với Vương Mậu: “Đạo diễn , cháu diễn cảnh qua đời tại chỗ cho chú xem nhé.”
Vương Mậu: “… Hả??”
Ông hãy còn kịp phản ứng thì ngay đó, trai trẻ ôm tim, mặt lộ vẻ đau khổ, uể oải đất, nhúc nhích nữa.
DTV
Vương Mậu: “…”
Vương Mậu ngạc nhiên, mãi mới nhịn , Phụt, ông bật , “Ha ha ha ha!”
Qua đời tại chỗ? Để lưu ấn tượng sâu đậm với đạo diễn mà thanh niên thời nay tạo điểm nhấn thật đấy.
Ông , những khác cũng cầm lòng đậu theo, nhất thời cả văn phòng ngập tràn trong niềm vui.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai bất thình lình lên tiếng: “Diễn đấy.”
“Hở?” Vương Mậu xong thì kĩ, sắc mặt tức thì nghiêm túc . thật, Lan Hà chỉ im lặng thôi , “Đừng bao giờ diễn xác c.h.ế.t cần kĩ năng nữa nhé. Cậu , n.g.ự.c còn chả phập phồng tí nào.”
Ai nấy cũng , song chẳng sơ hở nào.
Lúc cảnh c.h.ế.t xuất hiện trong phim, xem luôn thích dòm ngó, xoi mói xem “cái xác” thở ở , mí mắt rung rung ở . Những lúc , họ phỉ nhổ, diễn viên cố gắng lắm , thể bảo c.h.ế.t là c.h.ế.t thật , ngừng thở .
diễn viên mắt diễn thật quá, thật đến khó tin, ngay cả môi cũng như trắng bệch hẳn .
Thậm chí Mao Mao cũng khỏi chọt tay Lan Hà sờ để xác nhận, đoạn với giọng run rẩy: “Đạo diễn Vương ơi, , giống như… lạnh ngắt thế …”
Mọi : ???