Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Nhận Thêm Việc Ở Địa Phủ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-19 07:44:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn cả Bạch Vô Thường xanh Navy ư? Có hiểu học thuyết âm dương đấy?

Lão Bạch xị mặt: “Đừng linh tinh!”

Quạt trong tay y phất lên, thì nhẹ nhàng mà tạo thành một làn gió âm, thổi trúng hồn Trình Hải Đông nó lắc lư, bay về phía xác. Chắc là trả hồn về thôi.

Lan Hà Tống Cần Dân lấp ló đằng cửa, chỉ lộ nửa . Đến lượt ông .

Sau khi chết, con đến báo tên ở chỗ Thành Hoàng. Tống Cần Dân nán dương nên mới khiến lão Bạch đến bắt hồn, còn về chuyện vì ông cụ thể nán thì…

Lão Bạch xị mặt: “Căn nhà xây khéo, nhiều đồ trấn yểm, quỷ ở âm phủ sẽ dễ lạc hướng. Song, nó vẫn tuân theo phương pháp tạo mệnh nên gây ảnh hưởng tới chủ nhà. Ông trốn nhờ cái , nhưng là hồn sống, ảnh hưởng, thể lôi ông .”

Câu giải thích của lão Bạch chỉ để Lan Hà mà còn là để hù dọa Tống Cần Dân.

Quả nhiên Tống Cần Dân quýnh cả lên. Ông cụ tưởng hai vị cách bắt ông như các âm sai đó, giờ mới cuống cuồng chạy phòng.

Lan Hà sực nhớ đến vụ cán bộ thôn ngày đó từng thổi phồng chuyện thiết kế phong thủy nhà cửa thôn Nhạn Đường. Xem thầy phong thủy trăm năm hậu duệ của Quỷ Cốc Tử thì , nhưng quả là một cao nhân!

đang ở dạng linh hồn thì cũng quỷ thật, hiện giờ phòng chẳng thấy khó chịu gì bèn quăng xích .

Lan Hà chỉ quăng bừa thôi, và Tống Cần Dân cách tận mấy mét cơ mà, song xích câu hồn vẫn tóm Tống Cần Dân trượt phát nào. Tống Cần Dân vốn dĩ lệ quỷ, chỉ là lòng ôm chấp niệm nên mượn sức mạnh của nhà tổ để nán dương gian mà thôi.

Bị xích câu hồn trói , giờ đây ông cụ yên tại chỗ nhúc nhích nổi.

Lan Hà kéo xích về, Tống Cần Dân cũng bay tới, về cơ bản thì nặng gì, Lan Hà dẫn ngoài.

“Quan lớn, quan lớn ơi, ngài tha cho , .” Tống Cần Dân cầu xin.

“Ông ơi ông, đừng gọi cháu như thế.” Lan Hà đáp, “Ông phối hợp bọn cháu việc .”

Tống Cần Dân: “…”

Ông cụ hiểu tại âm sai gọi là “ông”. Chẳng truyền thuyết bảo Vô Thường sống trăm nghìn năm , với cả cứ thấy ngữ điệu quen đến lạ…

Tống Cần Dân nghĩ cẩn thận, giống cách của cán bộ lưu trú trẻ lúc đến nhà việc.

“Ông xem, ông trốn gì? Ở nhân gian cô hồn dã quỷ, sống mấy năm mà chẳng thờ cúng thưởng thụ gì, chỉ cắn răng chịu đói, một năm ăn một bữa cơm thì !” Lão Bạch lấy lạ, “Ông xem, bao nhiêu dã quỷ quanh quẩn dương thế lóc đòi xuống âm phủ đấy thôi.”

Tống Cần Dân mới chết, gì mà nhiều như . Ông cụ vẫn mạnh miệng: “Có phối hợp với công việc chính phủ (Lan Hà: ??). Ngài xem, thôn khuyến khích trồng , tiên phong trồng ; bảo sửa nhà vệ sinh cũng ủng hộ… từ lâu tích tiền để lo ma chay . Ấy mà con bất hiếu, gạt một con quỷ c.h.ế.t là đây, chỉ dùng đến nửa tiền đó, cam lòng!”

Tống Cần Dân bắt đầu trách móc con trai , trông đúng là cam lòng thật.

Con trai ông cụ tôn trọng khuất, Lan Hà bèn hỏi lão Bạch: “Giúp ông ?”

Lão Bạch dửng dưng: “Người và quỷ chung đường!”

Lan Hà nghĩ đến chuyện ông cụ còn trì hoãn vụ phướn chiêu phúc nên kìm lòng đậu: “Không cách nào cả ư? Kiểu như chúng ngang qua nhà con trai ông thì trộm tiền của ông về mua đồ cúng, là ông thể yên tâm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-them-viec-o-dia-phu/chuong-4.html.]

Tống Cần Dân hãy còn gì thì lão Bạch : “Vậy thu % phí thủ tục! Ông Tống , ông đồng ý !”

Lan Hà: “…”

Anh nghĩ nên “Thấy tiền sáng mắt” lên mũ của lão Bạch mới .

Tống Cần Dân mơ lơ: “Chắc, chắc .”

Thế là họ đến nhà con trai Tống Cần Dân, mò một xấp tiền mặt đặt ở tủ đầu giường. Đó là tiền tích góp của Tống Cần Dân cả.

Ông cụ một đồng lương hưu nào, cả một xấp tuổi còn trồng kiếm tiền, chẳng thói quen gửi ngân hàng, chỉ bọc bằng vải bố, khá nhiều đồng tiền lẻ tệ tệ.

Lúc , con cháu của Tống Cần Dân đều đang gác đêm ở linh đường, trong nhà chẳng ai. Ông cụ nhét mấy thứ ngăn kéo than thở: “Thằng nhóc c.h.ế.t dẫm …”

“Được , thôi.” Lão Bạch một bên giục.

“Đợi thêm lát nữa .” Tống Cần Dân cầu xin, “Cháu trai mới lên lớp , năm nay sẽ thi lên cấp ba, vẫn cháu nó. Còn cả lá của nữa…”

Đã xong một chuyện mà Tống Cần Dân hãy còn nhiều nuối tiếc và vướng bận.

Lan Hà dáng vẻ van nài của ông cụ bèn nghĩ bụng ông cụ ở dương thế là bởi cam lòng nhỉ. Dù ghét yêu, ông cụ vẫn chẳng bận tâm đến cái sự cơ cực khi ở nhân gian và vẫn tiếp tục ở nơi đây, sống một cuộc sống tạm bợ thậm chí là chẳng mấy mỹ mãn.

Lão Bạch quen , lạnh lùng : “Lệnh âm phủ mà dám tuân theo, quỷ mới xuống Hoàng Tuyền với !”

Tống Cần Dân thì òa , “Cho một đêm , một đêm thôi!”

Lan Hà đương khó xử thì bỗng dưng cảm nhận một luồng cảm xúc mãnh liệt từ đầu ngón tay len lỏi đáy lòng. Mịt mờ, bất cam, hoảng sợ và tuyệt vọng nhanh chóng nhấn chìm như thủy triều.

Lan Hà giật , cả những cảm xúc mạnh mẽ và phức tạp lướt qua. Anh Tống Cần Dân chợt ngộ đây là cảm xúc của ông cụ, đoạn với giọng khó chịu: “Sao … Hình như cảm nhận tâm trạng của ông .”

Lão Bạch hai mắt , “Con quả là phức tạp.”

Lan Hà: “Nghĩa là ?”

Lão Bạch: “Trước và khi con mới chết, cảm xúc sẽ dữ dội và phong phú. Xích câu hồn gắn với hồn nên cũng sẽ truyền tải những cảm xúc mãnh liệt đó. Càng là nhạy cảm càng dễ truyền… Không ngờ lừa quỷ đồng cảm với quỷ! Nếu lấy mấy phần lòng cứng cựa lúc gạt thì sẽ chẳng gặp chuyện đó !”

Lan Hà: “…”

DTV

Dù thế nào chăng nữa thì Lan Hà cũng học một kiến thức mới. Nước dẫn điện, xích câu hồn dẫn tình cảm. Đồng thời, còn cảm nhận sâu sắc vì cơm âm phủ dễ ăn, vì vài âm” rơi tình trạng nửa điên nửa dại.

Cái kiểu giao tiếp giữa hồn và hồn còn tấn công mạnh bạo hơn bất cứ một giác quan nào khác, khiến họ dễ cuốn cảm xúc của vong hồn.

Mà thật thì vẫn vài diễn viên quá nhập vai mà xem thành vong hồn thật… Lan Hà hít sâu hai , thoát khỏi luồng cảm xúc mãnh liệt .

Âm sai bắt quá nhiều hồn, dù nhạy cảm như Lan Hà thì bao cảm xúc cũng c.h.ế.t lặng. Lão Bạch trói linh hồn của Tống Cần Dân sợi xích của , dặn Lan Hà: “Đã còn sớm nữa, tiễn đến giao lộ là . Lần gặp .”

Y xong thì chà tay mang tính ám chỉ.

Lan Hà: “… Biết !”

Loading...