Nhận Thêm Việc Ở Địa Phủ - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-07-19 07:49:48
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai thần nữ hương khói nghi ngút nhất dân gian: Phương Nam là Mẫu Tổ, phương Bắc là Bích Hà Nguyên Quân(). Một là thần biển, một là thần núi. Lan Hà là phía Nam nên hiểu những mối quan hệ ở đây.
Rốt cuộc Bích Hà Nguyên Quân là ai? Bà tu đạo ở Thái Sơn, xưng tụng là Thiên Tiên Ngọc Nữ của Đông Nhạc Thái Sơn – Bích Hà Nguyên Quân, cũng gọi là Thái Sơn nương nương, đồng thời là lãnh đạo trực tiếp của Phủ quân Thái Sơn, con gái của Đông Nhạc Đại Đế chủ quản địa phủ.
Nói theo một cách khác, bà là con gái của ông sếp chức cao nhất của lão Bạch. Người khác thể để ý tới nhưng đến sinh nhật bà, các âm sai đương nhiên tặng quà – Còn như Nghiêm Tam thì chắc chắn cần tặng. Mà cũng chẳng cần chạy đến Thái Sơn, sẽ phiền phức, trong khu vực hoặc chỗ xung quanh miếu thì cúng vái là .
Hành cung Thái Sơn cung phụng Bích Hà Nguyên Quân rải rác khắp nơi, con lên tới hàng nghìn hàng vạn. Chỉ riêng ở Bắc Kinh thôi, trong “ba núi bốn đỉnh” là miếu thờ của bà. Sở dĩ gọi “đỉnh” là dựa theo cách “Miếu Bích Hà” “đỉnh” núi Thái Sơn.
Ngoài năm đỉnh thì còn đỉnh thứ sáu – Đỉnh Vàng núi Diệu Cảm do Hoàng đế ngự phong. Xưa hương khói cường thịnh, thậm chí còn hấp dẫn nhiều ngoài tới dâng hương.
Đám trâu giấy ngựa giấy lão Bạch bảo Lan Hà gấp cho, một là dùng để chở quà lên núi, hai là chính chúng cũng xem như một phần quà.
“ giúp tặng cùng.” Lan Hà chủ động mở lời. Trước trong cảm nhận của , núi Diệu Cảm chỉ là một thắng cảnh dân tộc, đồ ăn chay khá nổi tiếng mà thôi.
“Ủa, chả việc bên ngoài hả, giờ sẵn lòng ?” Lão Bạch thốt câu với giọng lạ, song vẫn nhận lời ngay, “Vậy thôi, bây giờ đủ .”
…
Núi Diệu Cảm.
Nơi đây độ cao hơn m so với mặt biển, thời xưa khi vẫn sửa đường, leo núi dâng hương vất vả. Đi từ Bắc Kinh đến chân núi mất cả nửa ngày trời, đường núi gập ghềnh tốn thêm một ngày nữa mới leo lên .
Bây giờ dương gian cho tu sửa đường xong xuôi, thành thử tiện cho âm phủ. Đằng nào bao nhiêu cầu đường ở âm phủ dùng ké dương gian cả.
Lão Bạch xách đèn lồng đỏ, một đại đội trâu ngựa giấy chở hàng hóa đầy ắp đằng , Lan Hà xách đèn lồng đằng . Nếu là yếu bóng vía thì lẽ sẽ thấy hai ngọn đèn nhỏ lấp lóe giữa đêm khuya.
Âm binh qua đường trong truyền thuyết dân gian chính là như .
Lan Hà đến Bắc Kinh mấy năm mà lên núi Diệu Cảm bao giờ, bảo hiện giờ nơi đây sẽ tổ chức hội chùa. Lần , tới “chạy việc” một chuyến.
Đường buổi đêm đen như mực, cũng chẳng côn trùng kêu chim muông hót.
Trong cái bóng đêm đen ngòm và im phăng phắc , bỗng dưng tiếng ré của trẻ con cất lên: “Oa… Oa…”
Tần tiếng của trẻ con vốn cao, giờ còn là đêm hôm khuya khoắt núi hoang vu chẳng bóng , bất thình thình tiếng của trẻ con da đầu run lên.
“… Sao, trẻ con?”
“Cậu ngó xem.” Lão Bạch biếng.
Nói thật, tiếng đáng sợ. Lan Hà nao núng, cho dù vẫn thường gặp quỷ, năng lực chấp nhận cao hơn khác.
“Không ? cảm giác qua đó sẽ hù dọa, phim kinh dị thế.” Những gì Lan Hà luyện suốt chừng năm là nếu cần thiết thì đừng , cũng đừng rước chuyện .
Lão Bạch: “Hù dọa? Cậu là một Vô Thường, tư cách sợ ?”
Lan Hà: “…… .”
Chưa gì mất quyền sợ , Lan Hà đành xách đèn lồng đến nơi truyền âm thanh. Anh cất vài bước về phía bụi cỏ, giơ đèn lồng chiếu xuống.
Chỉ thấy một đứa trẻ trần truồng mặc mỗi cái yếm đương lã chã đất, đầu còn một vết thương. Bên cạnh là dốc, chắc là ngã xuống.
Nghe tiếng ré đáng sợ thật đấy, song đứa bé đáng sợ lắm. Lan Hà bình tĩnh , “Con cái nhà ai đây?”
Lão Bạch đáp: “À đúng , lẽ là từ miếu đấy. Ngoài quán xuyến việc thiện ác trong nhân gian thì Thái Sơn nương nương còn quản lí việc sinh đẻ, trong miếu ít trẻ con.”
Y hơn nửa là Lan Hà gì nên giải thích thêm. Nương nương thiện tâm, một vài hồn trẻ con sẽ bà thu nhận, tặng cho tín đồ nuôi nấng.
“Này nhóc, bé ?” Lan Hà bước tới toan ôm đứa trẻ lên.
Lão Bạch dặn: “Cẩn thận, mấy đứa trẻ nhát như cáy. Lần thè lưỡi mà chúng sưng cả mặt…”
Giọng nhỏ dần, Lan Hà ôm bé con lên một cách khá là thuần thục. Bố đều là giáo viên tiểu học, cô là giáo viên mầm non, tạm xem là gia truyền, coi như cũng thạo việc chăm trẻ.
Bé con cởi truồng trong lòng Lan Hà chẳng tỏ vẻ sợ sệt gì, thậm chí bé còn rúc lòng , bàn tay nho nhỏ duỗi , kéo khẩu trang Lan Hà xuống.
Lan Hà tháo khẩu trang xuống, vì là một đứa trẻ nên bận tâm lắm.
Bé con thấy mặt Lan Hà thì càng thích hơn.
“Để chú thổi cho nhé, đau nữa.” Lan Hà thừa thế thổi vết thương cho bé. Ban đầu còn định bảo tiêm nữa cơ, song ngẫm ai cũng là hồn cả… Bèn thôi.
“Blè.” Lão Bạch thè lưỡi.
Lan Hà: “…”
Anh vì trẻ con thích ? Lưỡi dài sắp chạm n.g.ự.c kìa.
Lan Hà đeo khẩu trang , ôm bé con tiếp tục lên núi, còn lấy lá cỏ châu chấu cho bé. Bé con dỗ dành nên ngoan.
Đến miếu Phổ Tế đỉnh núi thì hai bắt gặp một cô gái mặc áo vạt ngắn và váy đang đếm đám trẻ cởi truồng bên cạnh, miệng lẩm nhẩm đầy âu lo: “Một đứa nữa ? Một đứa nữa ?”
“Âm ty Thái Sơn quà đến…” Lão Bạch cất cao giọng, đoạn gọi cô gái , “Cô Hồ, cô xem miếu các cô thiếu một đứa trẻ ? Nó chạy đến giữa sườn núi bọn nhặt .”
Nhiều đứa trẻ như , dĩ nhiên thể cũng do nương nương chăm bẵm. Quà đưa tới cũng thể do nương nương đích xuống miếu nhận . Một cái miếu thờ to đến nhường đương nhiên hầu.
Cô gái ngước đầu lên, hàng lông mày lá liễu kết hợp với đôi mắt xếch trông cực kì xinh . Vào khảnh khắc chị trông thấy đứa trẻ trong tay Lan Hà bèn mừng rỡ, chỉ là lúc chị tươi, mắt càng hẹp hơn, miệng cũng toét hơn, trông cứng ngắc và quỷ dị, “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, cứ tưởng là mất một đứa chứ.”
Chị bước đánh eo đến mặt Lan Hà, “Cảm ơn chú em âm sai nhé.” Nhác thấy gương mặt của bé con, chị nổi giận, “Vết thương mặt e là sẽ để sẹo.”
Chị vươn tay đón đứa trẻ.
Bé mập thích Lan Hà, níu vạt áo mãi chịu thả.
Lan Hà thấy chị Hồ vươn tay , móng tay dài sắc bèn né , “Này chị , móng tay chị dài quá, hợp để ôm trẻ !”
Chị Hồ sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-them-viec-o-dia-phu/chuong-17.html.]
DTV
Lão Bạch vội : “Cậu cứ đưa cho cô , cô chừng mực.”
Lan Hà trù trừ đưa bé con , “ nghĩ nhất là chị nên cắt móng tay , dài gãi cũng bất tiện.”
Chẳng hiểu mà chị Hồ khanh khách.
Nếu đến khuôn mặt của chị Hồ thì thực sự và thanh tú, ngặt nỗi mỗi khi chị , vẻ đó bèn nhuốm vẻ kì dị.
Chị một cái là Lan Hà bao giờ trải nghiệm việc tóc gáy dựng , khỏi lùi về một bước, lão Bạch đỡ lưng.
Lan Hà nhận lời ám chỉ của y: Có nhớ tư cách sợ ?
… , tư cách để sợ.
Mình là đại diện cho âm ty đến xã giao. Lan Hà lẩm bẩm, đoạn gượng: “Mà thôi, tiên nữ ngứa nhỉ?”
Chị Hồ sằng sặc, run cả , may là trông bé mập chẳng móng tay chị cào . Chị ôm bé mập : “Ngốc thế thì chắc là Vô Thường sống … Vất vả , để tìm gì đó ăn cho.”
Chị Hồ mất dạng, lão Bạch quạu: “Sau tùy tiện bảo khác cắt móng tay nữa, móng tay giống như một phần hồn . Bình thường Hồ gia dễ nổi nóng lắm đấy, xem như hôm nay giúp cô một phen nên mới mắng nhiếc . Chứ như lúc thường đến nào cơm mà ăn, đừng tưởng cô bụng.”
“ là móng tay quan trọng, nhưng cũng cho hả?” Lan Hà từng đủ loại truyền thuyết, rằng dùng tóc và móng tay của kẻ khác thể phép.
Lão Bạch: “Cậu Ma Cô() ? Ngày xưa cô xuống nhân gian, một tên là Thái Kinh thấy bèn nghĩ bụng, Ồ, bàn tay cô gái thật. Nếu thể gãi lưng cho thì quá. Thế mà chỉ nghĩ đoạn ngã giữa phố, mắt chảy m.á.u ròng ròng.”
Đó là hình phạt của Ma Cô. Kẻ đó , mới chỉ nghĩ thầm trong lòng.
Lan Hà ngờ nghiêm trọng đến mức đó, “Thôi , tại để ý… Lát nữa sẽ xin chị .”
Chị Hồ chuẩn đồ ăn xong xuôi bèn dẫn lão Bạch và Lan Hà hưởng dụng. Cả ba qua miếu Phổ Tế, Lan Hà bèn thấy nơi đây vẫn điện Quan Âm, “Ơ, sai hai đừng trách nhé. Sao ở đây còn cung phụng cả tượng Bồ Tát?”
“Miếu Phổ Tế vốn chỉ lấy nương nương chính, nhưng cũng cả thần linh Phật giáo, Nho giáo, tục thần trong dân gian. Tại dân chúng nhu cầu mà.” Chị Hồ nhạt, “Quan Âm trong cung điện là Quan Âm Độ Hải(), hồi vốn là Quan Âm Tống Tử(). Chẳng xưa một thời gian khởi xướng kế hoạch hóa gia đình , thế là quản lý khu thắng cảnh đổi.”
Lan Hà: “……”
… Thôi , đằng nào cũng chẳng đổi Bích Hà nương nương .
Vả sinh đẻ cũng chỉ là một trong những lĩnh vực quán xuyến chính của Bích Hà Nguyên Quân, giống Quan Âm Tống Tử chỉ tặng con.
Đến một nơi nọ, bèn thấy sáu món ăn bày bàn cùng một bầu rượu.
Chị Hồ : “Không còn cơm chay nữa. Đây là món phàm cúng, hai ăn .”
Lan Hà một cái là nước bọt tiết điên cuồng.
Chị Hồ thoạt trông cũng là một nhà ẩm thực, “Con cá quế cứa lát hoa mẫu đơn, ướp xong thì tẩm trứng gà chiên lên, đảm bảo lớp da giòn rụm là thịt thà mềm tan, ngon miệng dậy hương. Nhìn con vịt hấp lò , nấu thêm cải thảo, hít sốt vịt . Ưm…”
“Được , ăn mau lên.” Lão Bạch lười chị nhiều.
Lão Bạch mở lời cái là Lan Hà hít thức ăn nhanh như một cơn gió.
Một diễn viên lâu ăn no, ăn một bữa no là đủ chắc? Dĩ nhiên là !
Cái gì gọi là thơm nức mà ngấy? Cái gì gọi là giòn rụm ngon miệng? Ngay cả cải thảo cũng thấm nước canh đậm vị, dù Lan Hà chỉ hít thức ăn nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới mùi vị, đó là một cảm giác vô dùng diệu kì. Sườn non miệng sướng bay lên trời.
Sự thật cũng đúng là như . Lão Bạch và chị Hồ tận mắt chứng kiến ăn bao nhiêu, cao lên bấy nhiêu, thật là hồn bay cao lên bấy nhiêu… Cả sấp xuống, tay cầm khẩu trang, hít lấy hít để.
Lão Bạch mà sững sờ. Y chứ Lan Hà tích cực ngoài đến thế!
Chị Hồ cũng ngơ ngác hỏi: “Chả khi quỷ đói siêu độ thì đủ tư cách mới đậu lên quỷ sai ư?”
Lão Bạch: “…”
Lan Hà chống bàn nhoài một lúc mới dần xuống , nơi răng má vẫn còn thơm phưng phức.
Chị Hồ ngạc nhiên: “Ăn nhiều .”
Lão Bạch cũng tặc lưỡi lấy lạ, nhưng tiện : Kẻ đói hơn cả quỷ đói là diễn viên.
Lan Hà nở nụ ngại ngùng, về một thanh niên xinh trai, đôi mắt màu nâu toát lên sự hổ, “ xin , nhất thời cầm lòng đậu.”
Chị Hồ một cái, “Không , cứ ăn thôi.”
Lão Bạch : “Thằng nhóc của bọn còn trẻ quá, mỗi tí no. Nếu hỏi đồ cúng ở là nhất thì nghĩ vẫn là ở chùa Giác Tuệ. Dù đó chỉ là đồ chay, nhưng hương vị thì… ăn một nhớ ba năm.”
Lan Hà rục rịch, song nghĩ hòa thượng ở chùa Giác Tuệ dễ lừa như Ứng Thiều, “Lão Bạch … Lần thì dẫn ăn cùng với?”
Lão Bạch liếc xéo : “Cậu xem việc Vô Thường là cái gì, một phương tiện để ăn uống no say ?”
Lan Hà: “ cảm thấy Vô Thường là một nghề cao cả, giúp đỡ việc chính nghĩa ở cả hai giới âm dương. Nhất là âm ty Thái Sơn tiền bối như quả là nâng cao trật tự âm phủ.”
Lão Bạch mà sướng rơn, dù thừa Lan Hà chỉ đang tâng bốc thôi: “Cậu bớt đội mũ cao cho cái…”
Lan Hà: “…”
Lão Bạch: “…”
Lão Bạch mặt tỉnh bơ đỡ mũ , “Thành thật hơn .”
(Đội mũ cao cũng đồng nghĩa với xu nịnh. Ý ở đây là lão Bạch bảo Lan Hà bớt xu nịnh ổng , cơ mà chính ổng đang đội mũ cao aka xu nịnh .)
Lan Hà với cả hai: “Chị Hồ, lão Bạch, mời hai ăn chút gì nhé.”
Vì là tặng quà nên Lan Hà gửi hết nén hương . Lúc lấy đếm lượng, còn cất tiệt, lẽ chia chác chút đỉnh cũng chẳng đáng kể.
Chị Hồ chỉ bật . Vừa xúc động một cái là khóe miệng đào chúm chím toác gần như đến mang tai, bèn lật đật lấy khăn che: “Đừng trách thẳng chứ chính còn rặt vẻ ba năm chẳng ăn hạt cơm nào thì thể đồ gì ngon lành chia sẻ với bọn ?”
Lão Bạch nuốt nước miếng theo phản xạ: “Cô nên …”