Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Nhận Thêm Việc Ở Địa Phủ - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-07-19 07:47:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Xem kinh nghiệm, nên đưa hai ả ?” Lan Hà nghĩ đến hàng xóm của , gã là một cổ sư chăng?

“Thường thì Vô Thường bọn sẽ mặc kệ chuyện , nhưng là đồng nghiệp với , mở miệng thì…” Nghiêm Tam đến đây thì ngừng.

“Một ngọn núi vàng.” Lan Hà quen quá . Anh nghĩ bụng, thôi cứ coi như thằng bạn cá biệt mất nết đến nhà chơi.

Quả nhiên, Nghiêm Tam thẳng thắn ngay, “Vậy chùa Giác Tuệ , hòa thượng ở đó thích mấy cái nhất!”

Lan Hà từng đến chùa Giác Tuệ. Nơi đó nổi tiếng với bề dày trăm năm lịch sử, từng là nơi hoàng thất cầu phúc, trong chùa còn một cái chuông Phật to, là di sản văn hóa thời Minh, nặng mấy chục tấn, xưng là vua chuông. Nghe nơi hương khói linh thiêng, tiếng ở Bắc Kinh, một ngôi trong giới cũng thích .

DTV

“Không c.h.ế.t , thôi!”

Trước khi , Lan Hà còn định xem vết thương của hàng xóm thì Nghiêm Tam giục . Anh đang nghĩ nếu lấy sức dìu, cứu hàng xóm thì giải thích , còn Nghiêm Tam nghiễm nhiên mặc kệ.

Nếu là khác câu , chắc chắn sẽ thấy họ lạnh lùng quá, song Nghiêm Tam như là một câu thật. Hàng xóm hết dương thọ, quan tâm cũng chẳng ích gì.

“Thôi .”

Họ âm lộ, dọc đường gặp tốp năm tốp ba quỷ hồn: Có quỷ thể xuống suối vàng, quỷ thể xuống – kẻ cam nguyện, kẻ bất đắc dĩ.

Nghiêm Tam cầm đèn lồng, cô hồn dã quỷ thấy từ xa bèn chủ động né tránh.

Chỉ một ngoại lệ duy nhất là lúc đến một ngã tư, họ bắt gặp một đàn ông tảng đá ven đường, thấy họ mà tránh gì cả. Đuôi tóc ngắn đến tai của cong, mặc bộ đồ đen, mắt cũng đen thăm thẳm như viên ngọc đen, là một vẻ đầy kiêu kì.

Trên cổ áo lấp ló tràng hạt gỗ màu nhạt, nó quấn đến gáy thì lộ nhiều hơn. Sợi tua dài thòng treo một viên ngọc Bối Ngư() hình hoa sen màu vàng đè lên tà áo dài rộng thùng thình, trông khá là khí phách.

Lan Hà khỏi nhiều thêm, lấy lạ vì đối phương chạy, mà hình như ngửi thấy mùi tro giấy thì

Nghiêm Tam cắt ngang dòng suy nghĩ của : “Này, chút nữa là đến chùa Giác Tuệ . Khi ngươi cứ đặt hai ả ở cửa, gõ cửa, lủi , đợi nhà sư nhặt là …”

Lan Hà: “…” Nghe cứ sai sai.

Tiểu Hồng và Tiểu Lục xong cũng chửi ầm lên. Không hai ả ý kiến gì với nơi mà chỉ là chửi Lan Hà thôi.

“Quỷ Vô Thường, đồ khốn kiếp!”

“Đừng để bọn gặp ngươi hai!”

“Đồ lưu manh, đồ vô sỉ, gạt bọn ban bếp núc!”

Nhớ thì chuyện ở chỗ cái câu “Ban bếp núc” của tên Vô Thường chó c.h.ế.t lừa.

Giọng hai ả the thé, ngay cả đàn ông vốn im như tượng ven đường cũng liếc .

Lan Hà mắng : “Các cô vi phạm quy tắc hại , các cô mới là kẻ lưu manh, là kẻ vô sỉ.”

Có lẽ cải tiến chức năng của xích câu hồn để quỷ trói nữa.

Lan Hà và Nghiêm Tam đưa hai ả đến cửa chùa Giác Tuệ. Lan Hà theo như lời Nghiêm Tam , dán tờ giấy gáy hai ả, gõ cửa trốn, dù nhà sư thấy quỷ thì vẫn thấy tờ giấy. Vậy là chứng kiến cảnh hai ả nhà sư nhận .

“Như khi siêu độ sẽ Thành Hoàng tiếp nhận.” Nghiêm Tam , “Chúng xong việc đấy. Này, Tiểu Lai, cách về đó?”

Tiểu Lai là ai? Lan Hà nghệt một chốc mới ngộ ý gã là cái tên

Vì Lan Hà giấu tên nên dù lão Bạch mất nết đến thì cầm tiền cái là kín miệng, kể cho đồng nghiệp thành thử Nghiêm Tam mới gọi như .

“Biết chứ. Cảm ơn tiền bối, hôm nay phiền đến .” Lan Hà cũng câu cảm ơn. Thôi , Tiểu Lai thì Tiểu Lai.

“Ha ha, việc nhỏ, việc nhỏ thôi.” Bắt tay ngắn mà, Nghiêm Tam vẫy tay, cầm đèn lồng xa dần.

Lan Hà về đường cũ, lúc ngang qua ngã tư đường nọ bèn thấy đàn ông mặc đồ đen hãy còn chỗ cũ. Anh cũng tò mò, là quỷ mà mùi quỷ? Quỷ c.h.ế.t bờ mùi tro giấy, quỷ c.h.ế.t trong nước mùi tanh tưởi, lệ quỷ sặc mùi m.á.u tươi… đàn ông đồ đen mùi nào.

Lan Hà dừng chân đăm đăm, thậm chí còn cảm thấy trông quen quen. Chẳng đó là ảo giác, là những trai luôn điểm giống nữa.

Anh cầm lòng đậu bắt chuyện: “Này bạn, c.h.ế.t như thế nào?”

Tống Phù Đàn ngước mắt âm sai , y chỉ để lộ hai mắt, mí mắt mỏng, con ngươi màu nâu ấm, tử khí sát khí như quỷ thần bình thường. Trên mũ cao “Đến cũng đến ” mà bao giờ thấy, đó y còn cãi với quỷ, hiếm âm sai nào hừng hực sức sống đến .

Bình thường Tống Phù Đàn thích giao tiếp với quỷ – Hoặc đến cả cũng thích chuyện cùng. Song, chẳng hiểu khá là đáp âm sai chủ động bắt chuyện .

“Ta chết.”

Hồn sống hả? Lan Hà tưởng là quỷ chủ yếu là vì thường hồn lìa khỏi xác sẽ chẳng bình tĩnh nhường , họ thường sẽ giống như Trình Hải Đông.

“Anh cũng ăn cơm âm phủ?” Lan Hà hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-them-viec-o-dia-phu/chuong-12.html.]

“Ngươi nấu cơm âm phủ?” Tống Phù Đàn hỏi ngược , ban nãy Tiểu Hồng Tiểu Lục nhắc đến ban bếp núc.

Lan Hà: “ nấu.”

Tống Phù Đàn: “Ta cũng chẳng ăn.”

Hai đối đáp hết sức thuận lợi, dứt lời cái là im lặng.

Một lát , Lan Hà bật , đoạn nghĩ bắt chuyện với mới thấy suy nghĩ cả hai khá là ăn ý.

Trong mắt Tống Phù Đàn cũng chứa chan ý .

Hắn nghĩ đoạn, bèn giải thích: “Hồn bất cẩn lìa xác lạc đường nên đợi ở nơi tiện , đợi nhà gọi hồn dẫn về.”

Lan Hà sửng sốt, bình tĩnh như thật ? Xuất hồn mà còn ở giao lộ đợi nhà gọi hồn, thậm chí còn sợ âm sai luôn?

Mà cũng khả năng tập mãi thành quen như cũng nên, mặc dù thì khác.

Lan Hà nghĩ, cứ xem như giúp vui , “Thôi , gặp là cái duyên, bổn Vô Thường sẽ roi thúc ngựa đưa về.”

Lan Hà mò n.g.ự.c lấy tờ giấy gấp cuối cùng vứt xuống đất. Anh thuần thục dùng năng lực của lắm, thể xác của ở xa chừng nào để cẩn thận chọn phương tiện .

Chỉ là khi tờ giấy to lên hóa thành một con lừa con.

Tống Phù Đàn trầm tư, roi thúc ngựa?

“À, chỉ còn mỗi con lừa thôi.” Lan Hà sờ đầu lừa, “Không , giống cả. Anh lên ?”

Tống Phù Đàn chẳng nhúc nhích.

Con lừa thấy im bèn lấy đầu đẩy .

Tống Phù Đàn trưng biểu cảm ghét bỏ, nghiêng .

“Anh xem, đáng yêu bao. Anh tạm chấp nhận mà!” Lan Hà Tống Phù Đàn. Anh thấp hơn Tống Phù Đàn một đoạn, lúc còn ngước đầu lên.

Đáng yêu bao…

Mắt Tống Phù Đàn sáng quắc, bèn phá chướng ngại tâm lý thật. Hắn cưỡi lừa con, lừa con lập tức lắc đầu đầy hưng phấn.

Tống Phù Đàn: “Ngươi…”

Đương lúc Tống Phù Đàn chần chừ, Lan Hà rút quạt quạt mạnh lên con lừa giấy, “Không cần cảm ơn , về !!”

Lừa con kêu hai tiếng đầy “hiên ngang” tung vó chạy như điên.

Tốc độ nhanh, móng nổi gió, chỉ là lừa lúc cao lúc thấp, xóc nảy khôn kể. Tống Phù Đàn cúi đầu bèn thấy một cái chân của nó thương. Đây là một con lừa què!

Tống Phù Đàn: “????”

Lan Hà cũng thấy tư thế chạy của con lừa, ngay cả em cũng nghiêng ngả khó tả, phắt đầu trừng .

Anh ngẩn , bây giờ mới nhớ hình như lúc gấp con lừa giấy , chân của nó ướt.

Con lừa chạy lộc cộc quá xa, què mà vẫn nhanh thoăn thoắt. Lan Hà rướn cổ gào một câu: “Người em, cưỡi cũng cưỡi , chịu tí nha…”

“Phù Đàn? Con tỉnh ?”

Tống Phù Đàn dần tỉnh , gương mặt đầy quan tâm của . Hắn chống giường dậy.

Mẹ Tống lo lắng hỏi: “Con cảm thấy thế nào? Mẹ mới gọi cho bố con, ông vẫn đang cảnh đêm ở trường , sáng mai sẽ về nhà ngay.”

Tống Phù Đàn lắc đầu, “Không cần , con .”

“… Ôi, thôi .” Mẹ Tống thở dài, con quen . Song, bà vẫn vài thắc mắc, “Sao gọi hồn mà con về ?”

Trí nhớ lúc mới hồi hồn mơ hồ, Tống Phù Đàn ngơ ngẩn nghĩ một lúc mới nhớ âm sai che mặt, chỉ lộ một đôi mắt màu nâu ấm … Mà tại dọc đường xóc nảy quá nên hồi hồn choáng đến lạ.

Ngón tay Tống Phù Đàn giật giật, đến giờ mới nhận thứ gì đó bèn xòe tay .

Mẹ Tống lấy lạ: “Đây là gì? Từ ?”

Chỉ thấy trong lòng bàn tay Tống Phù Đàn một con lừa con gấp từ giấy vàng, chân phía bên nát.

Về xưng hô: Thống nhất là khi Lan Hà phát hiện phận thì trong mắt ngoài, là quỷ sai, cho nên sẽ là “-ngươi”. Điều cũng y hệt như lúc Lan Hà và Tống Phù Đàn chuyện với . Lan Hà Tống Phù Đàn là con còn Tống Phù Đàn thì , vả nếu từ góc độ Tống Phù Đàn thì sẽ miêu tả Lan Hà là “y”, chứ ”.

Chú thích:

() Tràng hạt Tống Phù Đàn đeo. Đá Bối Ngư là cái khoanh tròn chính giữa.

Loading...