Tạ công tử đột nhiên quay đầu nhìn ta, ta vội nói:
“Ta không sợ chó.”
Hắn gật đầu, tiếp tục bước.
Hắn rất cao, vai rộng, tay lúc nào cũng đặt nơi chuôi đao. Dáng đi vững vàng, bước nào ra bước nấy, khiến người nhìn không khỏi sinh lòng kính sợ.
Ánh trăng trải dài, ta bị bóng hắn che phủ, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên cảm giác an toàn, như thể… có hắn rồi, đao thương bất nhập.
Cho đến khi về đến tận cửa nhà, cả hai vẫn không nói lời nào.
Hắn dừng lại trước cổng, khẽ gật cằm ra hiệu ta vào.
“Đa tạ.” – ta nhẹ giọng nói.
“Từ giờ, cứ chập tối là nên đóng cửa sớm. Sau này… e là chẳng mấy yên ổn.”
Ta muốn hỏi hắn rốt cuộc làm nghề gì, nhưng rồi thấy không nên, chỉ đáp:
“Công tử cũng bảo trọng.”
Hắn hơi sững người, rồi gật đầu:
“Ta sẽ.”
Nói rồi lại ra hiệu ta vào nhà. Ta vội vàng đẩy cổng, khép chặt lại. Hình như hắn còn đứng ngoài một lúc lâu mới rời đi.
Sáng hôm sau, phố phường râm ran tin đồn — đêm qua Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nổ ra xung đột, thậm chí còn có người nói:
“Đại hoàng tử… bị thích khách tập kích!”
“Chi Chi tỷ!”
Ta ngẩng đầu, thấy Trường Bình đứng nơi cửa, có phần kinh ngạc:
“Sao ngươi lại tới đây?”
Trường Bình nói là Tống Văn Chiêu sai hắn đến.
Hắn bảo Trường Bình nói với ta rằng con đường hắn đi rất gian nan, rằng những mưu toan tính toán trong lòng hắn, ta không thể hiểu.
Hắn bảo ta hãy chờ hắn ba năm.
“Lão gia đã theo nhạc phụ đầu quân dưới trướng Nhị hoàng tử rồi.” – Trường Bình khẽ nói –
“Nhị hoàng tử là đích tử, nhà mẹ đẻ thế lực lớn mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ đăng cơ làm thái tử.”
Quả thực, Nhị hoàng tử có thế hơn hẳn Đại hoàng tử.
Mẫu thân Nhị hoàng tử là hoàng hậu, còn mẹ Đại hoàng tử chỉ là một cung nữ vô danh. Năm đó nếu không vì nàng quá mức khiêm nhường, có khi mang thai sáu tháng cũng chẳng ai phát hiện.
Mà lúc ấy, hoàng hậu vẫn chưa nhập cung.
“Vậy thì chúc hắn đường mây rộng mở.” – ta đưa cho Trường Bình một cái bánh bao –
“Về sau nếu hắn lại sai ngươi tới, thì cứ loanh quanh ngoài phố rồi quay về, đừng tới làm ta chướng mắt.”
Trường Bình cười, gật đầu:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Chi Chi tỷ, sau này ta có thể về giúp tỷ bán bánh không?”
Ta gõ vào đầu hắn:
“Ngươi cứ theo hắn mà ăn ngon mặc đẹp. Mai sau hắn sa cơ, rồi hãy về chỗ ta.”
Trường Bình ôm bánh cười, rồi quay về.
Tối hôm đó, ta đóng cửa sớm, đi nghỉ sớm.
Sáng hôm sau lại nghe hàng xóm nói đêm qua phố lại có đánh nhau.
Thời gian cứ thế trôi, ai nấy dần quen với những đêm d.a.o kiếm, ban ngày cũng chẳng ai nhắc nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-sa-bai-vang/6.html.]
Cuối năm, Trường Bình nói với ta:
“Tống phu nhân đã hạ sinh một bé trai, trắng trẻo mũm mĩm, trông rất kháu khỉnh.”
Tết năm ấy, ta một mình đón giao thừa.
Tĩnh lặng, có phần lạnh lẽo, nhưng lòng lại thanh thản an yên.
Ta tự nấu ba món đơn giản, bên ngoài pháo nổ đì đùng.
Một tràng pháo chưa dứt, bên ngoài phố đã náo loạn, hàng xóm bên cạnh la lên:
“Chi Chi! Mau đóng cửa, bên ngoài đánh nhau rồi!”
Ta vội vã khóa chặt cổng, nhà nằm sâu trong ngõ nên nghe không rõ, nhưng vẫn mơ hồ nghe được tiếng binh khí va nhau.
Đến tận mùng hai, phố xá vẫn im phăng phắc.
Đại Thẩm hàng xóm sang tìm ta, vừa vào đã nói:
“Kinh thành… bị bao vây rồi.”
Ta sửng sốt:
“Bị bao vây là sao?”
Thẩm còn chưa kịp trả lời, ngoài cổng có người gõ cửa.
Bà lánh vào phòng, ta ra mở cửa, thì thấy Tạ công tử đứng nơi cổng.
Lần này, hắn mặc trường bào có thêu phi ngư nơi ngực, vẫn đeo đao, nhưng thân hình đã gầy đi nhiều so với trước Tết.
“Tạ công tử… Tạ đại nhân!”
“Ừ.” – Hắn khẽ gật – “Đi ngang qua đây, tiện báo một câu. Kinh thành đã bị vây rồi.”
Ta há hốc mồm.
Chỉ mới qua Tết mấy hôm… kinh thành đã bị vây hãm?
Đây là kinh thành mà…
“Vậy… vậy có ra ngoài được không?” – ta ấp úng hỏi.
Ta biết câu ấy thật ngốc, nhưng ta chưa từng gặp chuyện này, ta thật sự không biết.
“Không. Bên ngoài có sáu vạn binh mã Tây Bắc đóng trại rồi.”
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng ta.
Hai vị hoàng tử… tranh đấu đến mức ấy ư?
Tạ đại nhân dặn ta chớ hoảng, đừng ra ngoài nếu không cần thiết.
Những việc khác… đã có người lo.
Hắn ở lại thêm một lát rồi rời đi.
Về sau ta mới biết, Đại hoàng tử không địch nổi Nhị hoàng tử, bèn cấu kết với Tây Bắc Quách tướng quân, nhân lúc năm mới, dẫn sáu vạn đại quân áp sát kinh thành, ép vua nhường ngôi.
Từ đó, không khí khắp thành… lập tức căng như dây đàn.
Người người… đều nơm nớp bất an.
09
Ta cứ ngỡ chuyện ép vua thoái vị sẽ sớm có kết quả.
Dù sao Thánh thượng vẫn chưa băng hà, chỉ cần ngài giả ý đồng ý nhường ngôi cho Đại hoàng tử, lừa hắn về cung là xong.
Nào ngờ… chuyện ấy lại giằng co mãi không dứt. Qua cả Tết Nguyên Tiêu rồi, đại quân vẫn còn đóng ngoài thành.