NHẠN SA BÃI VẮNG - 5
Cập nhật lúc: 2025-06-29 00:54:23
Lượt xem: 1,250
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng hắn nhẹ nhàng, thanh âm dễ nghe, khiến ta thở phào một hơi:
“Hôm nay không bán bánh bao, phải đợi qua Tết mới có.”
Nam tử nhíu mày:
“Vậy mùng mấy mở cửa?”
“Mùng tám.”
“Có thể… sớm hơn một chút được không?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn siết nhẹ chuôi đao trong tay.
Ta vốn định từ chối, nhưng nghĩ nghĩ rồi cũng đáp:
“Vậy mùng bốn, giờ Thìn, công tử đến đây chờ. Ta làm ở nhà, sẽ mang đến.”
Nam tử gật đầu. Vừa chớp mắt, đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Ta đảo mắt nhìn quanh trước cửa, trái phải đều không thấy người, chẳng biết hắn đi đâu mất rồi.
Mùng bốn, ta dậy sớm, gói xong bốn mươi cái bánh bao.
Vừa làm xong thì nam tử ấy lại xuất hiện.
Ta còn đang giơ đôi tay lấm lem bột mì chưa kịp rửa, thì hắn đã đến trước cửa.
“Ngài… sao lại biết đường tới nhà ta vậy?”
“Ta đang vội.” – Hắn cởi đao, để ngoài cửa – “Cần ta giúp gì không?”
Ta vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại, người vội là hắn, chẳng phải ta, nên gật đầu đồng ý.
Nam tử họ Tạ. Ta không hỏi quê quán hay tên đầy đủ của hắn.
Hắn không biết châm củi, lửa khi thì quá to, khi thì quá nhỏ.
“Thôi để ta.” – Ta mời hắn tránh ra, tự mình điều lửa.
Hắn lấy ra mười lượng bạc đặt lên bàn, ta muốn từ chối, nhưng không dám tranh với hắn.
“Cô… không nhớ ta sao?” – Hắn hỏi.
Ta ngơ ngác nhìn hắn:
“Công tử, chúng ta từng gặp rồi sao?”
Hắn nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ thất vọng.
Ta thấy kỳ lạ. Câu ta nói cũng đâu có gì sai, sao hắn lại thất vọng?
“Cô thường cho người khác bánh bao sao?” – Hắn bỗng hỏi.
Ta lại gật đầu.
Bánh bao không đáng bao nhiêu tiền, có khi bán không hết, ta thường đem cho người cần, hoặc phát cho mấy đứa trẻ ăn xin gần đó.
Nam tử trầm mặc, từ đó đến lúc rời đi không nói thêm lời nào.
Quả thật… người này thật kỳ lạ.
07
Lão Chu – khách mua bánh bao thường xuyên – nói rằng hoàng thành gần đây không yên.
Ta nhớ mơ hồ Tống Văn Chiêu từng kể đôi chút về chuyện trong cung đình. Đương kim hoàng thượng con nối dõi thưa thớt, chỉ có hai vị hoàng tử.
Nhưng… thân phận của hai người này lại vô cùng đặc biệt.
Trưởng tử là con thiếp, thứ tử mới là con đích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-sa-bai-vang/5.html.]
Thế nên, chuyện lập Thái tử, ngay từ khi hai vị hoàng tử ra đời, đã trở thành đề tài tranh luận triền miên suốt hơn mười năm, cho tới nay vẫn chưa phân định rõ ràng.
Lập đích hay lập trưởng?
Triều đình ta không có luật lệ rõ ràng. Còn hoàng thượng, không biết vì sao vẫn luôn do dự, chưa hạ được quyết định.
Nhưng những chuyện ấy… với người dân đầu tắt mặt tối như bọn ta, nào có liên quan gì?
Chỉ cần hai vị hoàng tử đừng c.h.é.m g.i.ế.c nhau, đao đừng chặt đến cổ dân thường, thì ta cũng mặc kệ ai làm vua.
Ấy vậy mà, như lời ứng nghiệm, ngay trước Tết mấy hôm, có người đặt bánh bao mang theo về quê. Ta làm sẵn năm mươi cái, chờ mãi vẫn không thấy người tới lấy. Đến khi lệnh giới nghiêm vang lên, vẫn chẳng thấy ai.
Ta nghĩ thôi thì đêm nay ngủ lại ngay trong tiệm, kẻo lỡ khách quay lại lấy bánh mà chẳng gặp người.
Nào ngờ, vừa mới chuẩn bị gác cửa, chợt nghe tiếng vó ngựa và tiếng giao đấu vang lên ngoài phố!
Ta lập tức thổi tắt đèn, chui vào sau tấm ván cửa, không dám nhúc nhích.
Bỗng — “Ầm” một tiếng thật lớn!
Tựa như có vật nặng đập thẳng vào cửa tiệm ta!
Ta dán chặt người vào ván, lắng nghe kỹ… rồi nghe được hơi thở đứt đoạn — thô nặng như người đang hấp hối.
Là người!
Một người bị thương!
Ta vội lôi ghế đến, chèn kín cửa.
Cũng may, chừng một khắc sau, tiếng đao kiếm lặng dần. Người đang tựa vào cửa cũng bị ai đó kéo đi mất, tiếng vải lết trên nền gạch nghe rờn rợn, nhất là trong đêm khuya tĩnh mịch, khiến người sởn cả da gà.
Chỉ đến khi tiếng động hoàn toàn biến mất, ta mới dám thở ra nhẹ nhõm.
Ngồi phệt xuống đất, mới thấy lưng áo mình ướt đẫm mồ hôi.
“Hứa Chủ tiệm.”
Một giọng nói vang lên sau cánh cửa.
Ta bịt miệng lại, không dám thở mạnh.
Bốn bề im lặng. Rồi người kia lại lên tiếng:
“Đừng sợ. Không sao nữa rồi.”
Là Tạ công tử.
Chính là vị công tử đeo đao từng tới tiệm ta mua bánh bao.
Ta nhận ra giọng hắn.
“À… vâng… vâng!” – ta lắp bắp đáp lại, rồi chợt nhớ ra lễ nghĩa, cũng phải hỏi thăm lại mới phải phép –
“Công tử… ngài không sao chứ?”
Ngoài cửa trầm mặc một lát, sau đó mới vang lên tiếng đáp:
“Ta không sao. Cô nương đêm nay định nghỉ lại đây hay về nhà?”
Ta muốn về nhà.
Nhà ta nằm trong một con ngõ sâu, cho dù có loạn thế gì, chắc cũng không lan tới tận cửa nhà ta đâu.
Ta còn chưa kịp trả lời, Tạ công tử đã nói trước:
“Vậy thì cô cứ đứng yên đó. Một khắc nữa ta đến đón.”
Dứt lời, tiếng bước chân nhẹ nhàng xa dần.
Ta lặng lẽ chờ đúng một khắc, quả nhiên, lại nghe thấy tiếng bước chân hắn quay về.
08
Giữa đêm khuya, đường phố vắng lặng, song trong không khí lờ mờ thoảng mùi m.á.u tanh.
Ta bước theo sau Tạ công tử. Hắn đi rất nhanh, ta phải gần như chạy nhỏ mới theo kịp. Nhưng đi được mươi bước, thấy ta không theo kịp, hắn lại chủ động chậm lại.
Vừa rẽ vào ngõ, chó nhà ai đó sủa lên dữ dội, tiếng gắt gao hệt như sắp cắn người.