Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NHẮN NHẦM, YÊU THẬT - Chương 1: Thích cả hai

Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:59:44
Lượt xem: 449

【Anh sắp thi đấu, chắc khoảng một tiếng nữa mới trả lời tin nhắn được. Tuyệt đối không phải cố tình lờ em đâu.】

 

【Vâng vâng, chúc anh thi tốt!】

 

【Thi xong anh sẽ quay về, em có muốn anh mang gì cho em không?】

 

Lúc ấy, tôi đang thức trắng đêm làm thí nghiệm, hai mắt lờ đờ như sắp gục đến nơi. Không đọc kỹ tin nhắn, tôi chống cằm gõ bừa một câu:

 

【Em muốn ngủ một lát.】

 

Mà không hề phát hiện, mình đã gõ nhầm thành:

 

【Em muốn ngủ với anh.】

 

Gửi xong tin, tôi không còn sức mở mắt nữa, đổ ập xuống giường, hoàn toàn không hay biết điện thoại liên tục reo ầm ầm tin nhắn.

 

Lúc này, trong phòng thi, mặt Tống Tư Niên đỏ bừng như máu.

 

Anh chần chừ, lo lắng gửi tin nhắn thăm dò:

 

【Gì cơ? Em gửi nhầm đúng không?】

 

Không thấy tôi trả lời, anh càng hoảng, vội vàng nhắn tiếp mấy tin liền.

 

【Hôm nay à? Ở đâu vậy?】

 

【Chờ anh một tiếng được không? Anh thi xong là về ngay.】

 

Đến tận phút cuối trước khi vào phòng thi, anh vẫn không rời mắt khỏi điện thoại, sợ lỡ mất bất kỳ tin nhắn nào.

 

【Anh vào thi đây. Em nhất định phải đợi anh nhé!】

 

3

 

" Thẩm Chi Ý, dậy mau!"

 

Tiếng hét kinh thiên động địa của Lâm Viên khiến tôi bật dậy.

 

Tôi ậm ừ đáp, mắt nhắm mắt mở quơ lấy điện thoại bên cạnh.

 

Hí hí, anh gửi tin nhắn cho mình rồi!

 

Không vội xem nội dung, tôi hí hửng trả lời trước:

 

【Anh ơi, em ngủ dậy rồi nè!】

 

"Chi Ý, nhanh lên! Căng-tin đang có khuyến mãi, 50 người đầu tiên mua mì bò viên được tặng thêm một tô đó!"

 

"Gì cơ?" Tôi tỉnh hẳn, lăn xuống giường như một cơn lốc.

 

Mì bò viên của căng-tin nổi tiếng thơm ngon, nước lèo đậm đà, vị thịt mềm mịn, chỉ tiếc giá cả hơi chát.

 

Cơ hội mua một tặng một hiếm hoi thế này, sao tôi có thể bỏ lỡ!

 

Rửa mặt qua loa bằng nước lạnh, tôi vớ lấy điện thoại thì thấy máy đã tắt ngúm.

 

Không kịp bận tâm, tôi quăng điện thoại lên giường, kéo Lâm Viên phóng thẳng xuống lầu.

 

"Này này, mày không định thay cái áo à? Cổ mày đầy dấu đỏ kìa, không biết còn tưởng đêm qua làm chuyện mờ ám gì đấy."

 

Tôi gãi cổ, lơ đễnh đáp:

 

"Không sao, ăn xong ra tiệm mua chai dầu gió bôi là ổn."

 

Chỉ lo chạy, tôi không nhìn đường, thẳng thừng đ.â.m sầm vào một người.

 

Mùi hương quen thuộc ập tới mũi, khiến tôi ngơ ngẩn ngẩng đầu.

 

"Không sao chứ?" Người ấy dịu dàng hỏi.

 

Là Tống Tư Niên!

 

"Ôi, anh ơi, trùng hợp quá ta?" Tôi cười gượng.

 

Ánh mắt anh lướt nhanh qua mặt tôi, dừng lại trên cổ, đồng tử khẽ co rút:

 

"Em... đã ngủ với ai rồi?"

 

Tôi nhoẻn miệng cười:

 

"Vâng, ngủ rất ngon nữa là đằng khác!"

 

Tống Tư Niên sững người, đôi mắt thoáng vẻ không tin nổi, sau đó, ánh mắt dần phủ lên một lớp ủ rũ:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-nham-yeu-that-imzo/chuong-1-thich-ca-hai.html.]

"Chi Ý... em lén lút sau lưng anh tìm người khác rồi phải không?"

 

4

 

Chết rồi!

 

Tôi bỗng nhớ ra... hình như mình đã hẹn ăn cơm với anh.

 

Giờ kéo Lâm Viên đi ăn mì thế này, tính ra cũng có phần sai.

 

"À... cái đó... xin lỗi anh nha, em vội quá..."

 

Tôi cúi gằm mặt, lí nhí biện bạch.

 

Lén lút liếc sang, thấy anh hình như thực sự giận rồi.

 

Đuôi mắt Tống Tư Niên đỏ hoe, khoé miệng nhếch lên nụ cười chua chát:

 

"Chi Ý, em gấp đến mức... một tiếng cũng không đợi nổi sao?"

 

Tôi chôn vùi mặt xuống thấp hơn nữa.

 

Lâm Viên lén kéo tay áo tôi, tôi liếc cô nàng, trong mắt cô chỉ toàn... mì bò viên.

 

Cô nàng như đang nói:

 

【Mau lên, chậm là mất suất tặng đấy!】

 

Tôi vội vã gật đầu, trả lời bằng ánh mắt:

 

【Yên tâm, tao xử nhanh!】

 

"Anh ơi, thật sự lần này em không thể. Việc gấp lắm. Hẹn anh lần sau nha, lần sau em nhất định ưu tiên anh đầu tiên!"

 

"Vậy ra... anh chỉ là phương án B?"

 

Trong ánh mắt đau lòng không thể tin nổi của Tống Tư Niên, tôi kéo Lâm Viên chạy bán sống bán c.h.ế.t về hướng căng-tin.

 

Hí hí, mì bò viên thần thánh, tui tới đây!

5

 

"Chi Ý, mày vì một bát mì mà bỏ luôn nam thần của đời mình hả?"

 

Lâm Viên trừng mắt nhìn tôi đầy bất lực.

 

Tôi vừa húp mì sùm sụp vừa đáp:

 

"Không phải tại mày giục tao nhanh lên à? Chậm là hết suất!"

 

Lâm Viên suýt nghẹn:

 

"Tao giục mày thả tao ra để tao chạy trước, còn mày thì cứ ở lại nói chuyện với anh ấy!"

 

"Á..." Tôi ngẩn người, vò đầu.

 

"Giờ sao?"

 

"Ăn lẹ đi, ăn xong về ngay xin lỗi nam thần. Vì một tô mì mà bỏ anh ấy lại, quá thất đức!"

 

Tôi ngượng ngùng lè lưỡi, lơ đãng nhớ lại lần đầu gặp Tống Tư Niên.

 

Một buổi chiều đầy nắng, cả câu lạc bộ được tổ chức về nông thôn giao lưu.

 

Ngày hôm ấy, anh đứng cạnh chiếc nồi lớn, dáng người cao gầy, đường nét gương mặt sắc sảo.

 

Gió nhẹ thổi qua, mùi thơm từ nồi thịt ngỗng bay tỏa khắp sân, cũng len lỏi vào trái tim tôi.

 

Tôi đứng xa xa nhìn anh, tim bỗng lệch mất một nhịp.

 

Thế giới phút chốc như lặng đi, chỉ còn lại dáng hình anh trong mắt tôi.

 

Cúi đầu nuốt nước bọt, tôi nhận ra mình đã trót rơi vào lưới tình.

 

Lâm Viên nghe tôi kể, khoé miệng giật giật.

 

"Mày có chắc mày thích anh ấy, chứ không phải mê nồi thịt ngỗng không?"

 

Tôi cười khúc khích, xấu hổ gật đầu:

 

"Thích cả hai!"

 

Lâm Viên nhìn tô mì bò viên trước mặt, thở dài bất lực.

 

"Tao thật sự nghi ngờ lắm rồi đó!"

Loading...