Nhận Nhầm Ánh Sao - 12
Cập nhật lúc: 2025-09-07 18:22:21
Lượt xem: 243
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , qua cửa kính xe, bóng dáng phía đang nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
nghĩ, lẽ mới thật sự là “ cuối cùng”.
cất điện thoại , trả lời tin nhắn nữa.
Đến sân bay, gần tới giờ lên máy bay, phía công ty bất động sản bên Na Uy gọi cho Bùi Diễn.
Họ hỏi thời gian hạ cánh dự kiến, để chuẩn ký hợp đồng mua bán nhà.
Cúp máy xong, giáo sư Ngụy bên cạnh thoáng kinh ngạc:
“Các cháu định ở bên đó luôn ?”
liền cho ông về dự định của Bùi Diễn, ca phẫu thuật sẽ ở tĩnh dưỡng vài năm.
Còn , cũng thử sống ở nơi đó vài năm xem .
Giáo sư Ngụy im lặng hồi lâu, khẽ thở dài:
“Nếu là , lẽ nên lừa Nam Chiêu.”
hiểu, sững .
Ông giải thích:
“Thấy thằng bé đó đối với Bùi địch ý nặng nề quá, sợ nó chậm trễ tiến độ trị liệu.
Sáng nay, dối rằng bệnh tình Bùi ít nhất hai, ba ngày nữa cũng xuống giường , cháu chắc chắn sẽ ngay.
Nó lúc đó mới chịu yên tâm, theo An An thị trấn…”
Nói xong, ông buông một tiếng thở dài:
“Đã định sống ở bên đó lâu dài… Vậy khi lên máy bay, gọi cho nó một cuộc điện thoại ?”
do dự một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu:
“Không cần .”
Bấy lâu nay, câu mà từ nhiều nhất, vẫn là:
“Cố Nam Kiều, vì c.h.ế.t là bố , chứ em?”
Thôi, thì khỏi gọi nữa.
Loa phát thanh vang lên thông báo lên máy bay.
Chiếc điện thoại trong túi áo khẽ rung, nhưng để ý.
dậy, bước cửa kiểm soát để lên máy bay.
26.
Cố Nam Chiêu thấy bất an.
Từ lúc cùng Lâm An An rời khỏi nhà giáo sư Ngụy, trong lòng dâng lên một nỗi bất an vô cớ.
Anh rõ ràng chắc chắn, Bùi Diễn ít nhất hai, ba ngày cũng thể xuống giường, nên Cố Nam Kiều chắc chắn sẽ rời .
Thế nhưng trong lòng vẫn bất an.
Vô cớ, mà mãnh liệt đến .
Lâm An An sạp hàng mua đồ.
Tuyết mới tan, ngoài trời gió rét căm căm.
gần đến giao thừa, đều trở về sum họp, phố đông nghịt và hàng quán, đỏ rực một màu, vui vẻ náo nhiệt.
Cố Nam Chiêu chợt nhớ, ngày xưa mỗi dịp Tết, cùng bố và Cố Nam Kiều đều về quê thăm bà nội.
Sau bà mất, bố cũng còn.
Anh và Cố Nam Kiều, cũng chẳng còn thế nào là Tết nữa.
Từ khi nào, họ còn thể , với một câu tử tế?
Đứa em gái từng hoạt bát nghịch ngợm, suốt ngày gây chuyện.
Đứa em từng vì bắt gặp lủi thủi ăn bánh sinh nhật một mà òa , cãi ầm ĩ với bố .
Nay, cô bé trở nên càng lúc càng im lặng, càng lúc càng c.h.ế.t lặng.
Trở nên thờ ơ với thứ, còn hứng thú, còn để tâm.
Quan hệ giữa họ ngày càng xa cách.
Dần dần, giống như hai kẻ xa lạ.
Vậy nên, khi đột nhiên phát hiện em gái theo một đàn ông xa lạ trở về nhà.
Cùng ở chung, .
Cô đau lòng, quan tâm đến bệnh tình của .
Cô bất chấp tuyết phong tỏa, bất chấp khúm núm cầu xin,
thậm chí đánh đổi nửa cái mạng, cũng tìm bác sĩ giỏi nhất cho .
Chính lúc , mới giận dữ đến mức thể kìm nén.
Có lẽ, cũng chẳng giận đến thế.
Chỉ là thừa nhận mà thôi.
Anh đang ghen.
Ghen đến phát điên.
Rõ ràng ngay cả ruột như , cô cũng bao năm nay còn quan tâm.
Cho nên, mới buột miệng những lời cay nghiệt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-nham-anh-sao/12.html.]
Nói rằng sẽ khiến giáo sư Ngụy từ chối chữa bệnh cho Bùi Diễn, những lời trẻ con, hoang đường.
Cố Nam Kiều lập tức tát một cái.
, bây giờ trong mắt cô mà xem, ruột như , cũng chẳng bằng một kẻ xa lạ mới gặp mấy .
Cô thật sự cho rằng, thể hèn hạ đến mức ngăn cản một bác sĩ cứu .
Cố Nam Chiêu hận Cố Nam Kiều.
Hận năm đó cô khăng khăng đòi ở nhà, để bố vùi thây trong động đất.
còn hận hơn việc, trong mắt cô, chẳng còn bóng dáng nữa.
Cho nên, cũng hận đàn ông .
Hận kẻ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, khiến Cố Nam Kiều bắt đầu quan tâm đến như .
Anh thể chấp nhận .
Dù câu “ trai em” vốn là chính miệng .
27.
Anh thể nhất thời tức giận, giả vờ như thật sự vứt bỏ Cố Nam Kiều.
thể chấp nhận nổi rằng cô thực sự sẽ rời xa.
Lâm An An còn đang luyên thuyên điều gì đó bên cạnh.
Cố Nam Chiêu giữa phố xá qua kẻ , bỗng chốc thất thần.
Những cảm xúc rối ren, mâu thuẫn, méo mó, cuồn cuộn như cơn bão quét qua lồng ngực, bóp nghẹt .
Anh thấy khó chịu, thấy ngột ngạt đến nghẹt thở.
Lâm An An thò tay túi áo lấy ví.
Ông lão bán hàng già, dùng mã quét điện tử.
Cố Nam Chiêu để mặc cô, chỉ mong mau chóng trả xong, sớm về.
Một chiếc xe chạy ngang qua .
Từ khóe mắt thoáng , là một chiếc xe xa lạ.
Qua lớp kính cửa sổ, chẳng thể thấy rõ bên trong.
Ấy mà, thật kỳ lạ…
Hạt Dẻ Rang Đường
Anh cảm giác, như thể thấy Cố Nam Kiều.
Cô trong đó, gương mặt bình thản, c.h.ế.t lặng.
Qua khung kính cửa sổ, cũng đang thẳng về phía .
Rõ ràng thể thấy, nhưng cứ cảm thấy, thấy .
Trong khoảnh khắc bản năng dâng trào, hất mạnh Lâm An An , lao đuổi theo.
Chiếc xe lao vun vút, con thể đuổi kịp.
Rất nhanh, nó biến mất khỏi tầm mắt của Cố Nam Chiêu.
Anh khựng bước chân gấp gáp, thoáng ngẩn .
Chỉ là một chiếc xe xa lạ mà thôi, đúng là nên khám đầu óc mất.
Lâm An An vội chạy theo, khó hiểu hỏi:
“Sao ?”
Cố Nam Chiêu hồn, đáp:
“Không gì, nhầm thôi. Mua xong chứ? Về thôi.”
Lâm An An gật đầu:
“Ừ.”
Cô thị trấn, thật để mua đồ cho .
Bà ngoại cô tuổi cao, mắc chứng lú lẫn từng cơn.
Lúc tỉnh táo tưởng vẫn còn là đứa trẻ, thèm ăn kẹo hồ lô.
Hiếm khi đường khai thông, Lâm An An mới đến thị trấn mua cho bà.
Trước khi về, Cố Nam Chiêu vẫn kìm , chụp vài tấm ảnh quầy hàng gửi cho Cố Nam Kiều.
Tin nhắn như đá chìm xuống biển, chẳng hồi âm.
Cảm giác bất an trong lòng càng trầm trọng.
Lên xe, Lâm An An áy náy :
“Làm phiền . hôm nay em thật kỳ lạ, rõ ràng em em tự ."
"Em lớn thế , ban ngày ngoài cần theo .”
Bàn tay Cố Nam Chiêu đặt vô-lăng chợt run lên.
Cái nỗi bất an bủa vây từ sáng, như bỗng tìm nguồn cơn.
Anh chợt nhớ , buổi sáng khi Lâm An An tự lái xe thị trấn.
Vẻ mặt khác thường của giáo sư Ngụy, bất chấp Lâm An An từ chối, nhất quyết bảo cùng.
Cố Nam Chiêu bỗng nghĩ, lẽ, lẽ chuyện nên như thế.
Anh nên .