NHÂN DUYÊN XUNG HỶ - 8

Cập nhật lúc: 2025-12-13 16:19:23
Lượt xem: 150

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chàng cũng khác hẳn với ngày thường, thu liễm cái tính nghịch ngợm , ngày ngày án sách.

 

Từ hai canh giờ, tăng thành bốn canh giờ, đến cuối cùng còn chong đèn học đêm.

 

Ta khuyên đừng liều mạng như , thể mới là quan trọng.

 

Chàng chỉ duỗi cái lưng cứng đờ, hỏi

 

“Chẳng lẽ Tỉnh Hà sắc phong mà treo lên cho oai ?”

 

Ta giận bỡn cợt, liền giật lấy sách: 

 

“Phu quân học một nhớ mười, cần khổ cực thế.”

 

Không ngờ giữ lấy cổ tay , đoạt sách về: 

 

“Người thông minh nhiều lắm, thể chủ quan. Chỉ cần Tỉnh Hà bên cạnh, gục .”

 

Ánh mắt mềm như giọt ngọc, khiến từ chối.

 

Hai tháng liền khổ học, thời gian rốt cuộc cũng đến tháng Tám.

 

Hôm nhập trường, đưa Chu Dịch Khang đến ngoài cổng cống viện. 

 

Ba trường thi liên tục suốt chín ngày bảy đêm, chẳng thể ở bên , khiến lo lắng yên.

 

Lúc chia tay, lấy từ tay áo một lọn tóc, đen trắng xen , buộc bằng sợi chỉ đỏ.

 

“Một lọn tóc chắc là mang , coi như ở cạnh . Nếu cảm thấy thì đừng miễn cưỡng, thể quan trọng hơn.”

 

Chu Dịch Khang cẩn thận nhận lấy, nhân đó siết tay thật chặt:

 

“Ta , nàng cứ yên tâm.”

 

12

 

Ta đếm từng ngày, ngắn ngủi chín ngày mà thấy khó chịu vô cùng.

 

Khi từ cống viện bước , Chu Dịch Khang dặn gia phó chuẩn xe ngựa để hôm lên đường.

 

Ta kinh ngạc hỏi :

 

“Không đợi bảng vàng ?”

 

Chàng nhún vai: “Châu phủ cũng sản nghiệp của nhà , tự nhiên sẽ chờ xem bảng. Đến lúc đó e rằng thư nhà còn gửi nhanh hơn lính truyền tin. Huống hồ cho dù chờ ở đây , kết quả cũng thế thôi, đổi .”

 

Ta nghĩ cũng đúng, hà tất đây tự hành hạ trong lo lắng. 

 

Vì thế đón lấy lời mà an ủi :

 

“Đỗ thì , mà đỗ cũng chẳng , vẫn thể về kế thừa gia nghiệp. Ta ‘cáo mệnh phu nhân’, thì để vị phu nhân nhà đại phú cũng mà!”

 

“Ồ? Tỉnh Hà cũng tham tài ư?”

 

Chàng ngược sáng, cả ánh tà dương phủ lên một vòng sáng nhẹ.

 

Ta gương mặt tuấn tú của , gian xảo, đưa ngón cái quệt nét tham lam nơi khóe môi:

 

“Không chỉ tham tài, còn háo sắc.”

 

Chàng bất ngờ cúi đầu bật , tiếng càng lúc càng lớn:

 

“Tỉnh Hà đúng là thẳng thắn phóng khoáng. Mà may , hai thứ nàng thích, vi phu khéo đều !”

 

Đến tối, kinh ngạc phát hiện giường đặt một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

 

Mở xem, là những kiểu dáng trang sức đang thịnh hành ở châu phủ: vàng, trân châu, ngọc, hồng san hô… ở thị trấn chúng gần như chẳng thấy

 

Ta xem đến mê mẩn, chẳng nên thử cái nào .

 

Cuối hạ, nóng vẫn tan hết.

 

Chu Dịch Khang nửa mở vạt áo, nghiêng giường, để lộ bờ n.g.ự.c trắng nõn, dụ hoặc .

 

“Là tài sắc, nương t.ử chọn một cái !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-duyen-xung-hy/8.html.]

Chàng trêu chọc, còn thì chẳng khó xử chút nào.

 

Trẻ con mới chọn một.

 

Còn cả hai.

 

13

 

Khởi hành nửa tháng thì chúng đưa tin của cửa hàng đuổi kịp. 

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Người báo: 

 

“Công t.ử thứ bảy, là Á nguyên.” 

 

Rồi dâng lên bản bảng vàng.

 

Ta nhất thời phản ứng kịp:

 

“Á nguyên? Á nguyên là cái gì?”

 

Người đưa tin vội cúi đầu giải thích:

 

“Thi hương, đầu là Giải nguyên; từ hạng hai đến mười đều gọi là Á nguyên. Lần thi hương hơn mười vạn dự, trúng cử chỉ một trăm lẻ bảy , công t.ử xếp thứ bảy, lợi hại .”

 

Ta chỉ cảm thấy choáng váng một trận, đó là niềm vui ập đến ngập trời, khiến gì cho .

 

Không buồn để ý xung quanh , nhào lên hôn ngay một cái lên má Chu Dịch Khang, nắm lấy mặt chịu buông.

 

“Đỗ ? Vậy là đỗ ? Chàng là Văn Khúc Tinh hạ phàm ?”

 

Người đều mười năm đèn sách đổi lấy một ngày bảng vàng, thi khoa cử khác hẳn với những gì từng thế ?

 

Đám nha , đưa tin bên cạnh đều ngượng ngùng mặt chỗ khác. 

 

Chỉ Chu Dịch Khang vẻ mặt vẫn còn thỏa mãn, nghiêng sang má bên :

 

“Bên còn thiếu một cái.”

 

mắc cỡ, nhưng rốt cuộc vui sướng phá tan lý trí của .

 

Phu quân của sắc, tiền, tài. 

 

Đột nhiên cảm thấy ông trời đối với thật

 

Tốt đến mức ngay cả trong mơ cũng dám mơ như .

 

Con đắc ý thì chỉ xuân phong, ngay cả thu phong cũng thể thúc ngựa phi nhanh. 

 

Lúc mất hai tháng đường, lúc về đến một tháng về đến nơi.

 

Nghĩ đến công văn hỷ báo hẳn giờ gửi về nhà, lòng chúng càng thêm nôn nóng trở về.

 

vội quá hóa sai, chúng đoán nhầm thời tiết. 

 

Vừa đến ngoại thành thì trời đổ mưa.

 

Ban đầu chỉ lất phất, đó càng lúc càng lớn.

 

Một trận mưa thu mang theo khí lạnh, trong cơn mưa bất chợt càng tỏ rõ cái rét ngấm .

 

Chúng cố chạy về nhà, gặp một đám ồn ào bên ngoài thành.

 

“Cho trú mưa chút ? Mưa nhỏ ngay.”

 

“Sao trú mưa mà cũng trả tiền? Cái mái che là nhà ngươi chắc?”

 

Ở bãi đất rộng ven đường dựng mấy cây cột tre, phía căng một tấm vải lớn mái che đơn giản.

 

Ca ca bóng mái che, mặt mày tươi :

 

“Không cho , nhưng thì cũng tỏ chút thành ý chứ! Mưa gió thế , ai mà chẳng khổ. Ngươi xem , trấn thủ cái chỗ chim thèm ẻ , cũng khổ lắm chứ!”

 

“Hai bên đều quy củ, một năm mươi văn, đồng giá cho trẻ lẫn già, còn tặng lò sưởi với nóng. Nơi là thôn là quán, chẳng lẽ vì năm mươi văn mà khiến đổ bệnh, đúng ?”

 

Mọi .

 

 

Loading...