NHÂN DUYÊN XUNG HỶ - 2

Cập nhật lúc: 2025-12-13 16:16:23
Lượt xem: 166

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ là… tân lang.

 

Ta đội phụng quan, khoác hỷ phục, chính tay mẫu đỡ lên kiệu hoa của Chu gia.

 

Người đều lấy một kẻ sắp c.h.ế.t, nên giữa những lời chúc tụng cũng tránh vài tiếng thở dài tiếc nuối.

 

Ngược là mẫu , thấy trận thế của Chu gia thì vui đến mức khó giấu nổi khóe miệng đang kéo lên:

 

“Trời ơi trời ơi, khiếp thật, xem phu gia con coi trọng con bao! Cái kiệu tám khiêng thế còn chẳng ! Bảo phụ con con phúc khí!”

 

“Con đừng quên mẫu đấy nhé, con gả nhà như đều nhờ bát tự mẫu chọn cho con. Uống nước nhớ nguồn, con nhớ kỹ!”

 

“Ca ca con còn mối nào, đến lúc đó con giúp nhà . Chu gia bứt một cọng lông cũng to bằng cái eo nhà , mẫu với phụ con đều trông con cả!”

 

Rõ ràng áo bông đổi thành chiếc đại khâm gấm dày mềm mại, cổ áo lót lông hồ ly ấm đến nỗi dán sát da thịt… vẫn thấy lạnh từ đầu đến chân.

 

Ta rút tay về, dứt khoát bước kiệu hoa của Chu gia.

 

Phố xá ồn ào, cảnh rước dâu như thế chẳng dễ gì thấy.

 

Chu gia là đại hộ nổi danh ở trấn Hưng Viễn, cưới thê t.ử cũng cố ý thật long trọng, đội ngũ rước dâu thổi kèn đ.á.n.h trống, một vòng lớn quanh cả trấn.

 

Bát cháo kê ăn buổi sáng kiệu hoa xóc đến chẳng còn cảm giác, bụng đói cồn cào kêu “ục ục”.

 

Đến Chu phủ, hỷ nương dìu từng bước, cũng trải qua bao nhiêu nghi thức mới tân phòng.

 

Người bái đường cùng chỉ xuất hiện chừng một nén nhang, còn đỡ suốt, tiếng ho từng dứt, mà thắt lòng.

 

Ngồi một lát chẳng ai tới, nghĩ tìm chút gì ăn, bèn lén nhấc khăn hỷ lên.

 

Không nhấc thì thôi, nhấc lên suýt dọa c.h.ế.t .

 

Phía đối diện trong tân phòng trang trí mỹ lệ , đặt ngay ngắn một cỗ quan tài sơn mài nâu sẫm bóng loáng!

 

Nó cứ thế đối diện thẳng với màn hỷ sắc đỏ chói, giữa hai thứ hề che chắn, mờ mờ ảo ảo sang khiến phân nổi đây là tân phòng linh đường.

 

Ta lấy tay bịt chặt miệng mới bật kêu.

 

Tim còn kịp bình thấy từ xa tiếng bước chân truyền đến, vội kéo khăn hỷ xuống ngay ngắn giường.

 

Cửa phòng vang lên một tiếng, một hàng nối đuôi , vài tiếng đặt bát đũa, một mùi hương nhàn nhạt len mũi .

 

chẳng còn tâm trí để ý.

 

Chẳng bao lâu phòng yên tĩnh.

 

Một đôi giày thêu vân mây bằng gấm đỏ dừng mặt , xuất hiện một bàn tay trắng trẻo, sạch sẽ, xương khớp thon dài, nhẹ nhàng nâng chiếc khăn hỷ lên.

 

Ngẩng đầu lên là một gương mặt gầy gò tinh xảo.

 

Làn da mịn màng trắng trẻo, tuấn mỹ đến mức thể

 

Chỉ quầng thâm mắt và sắc mặt tái nhợt là bán sự yếu ớt của thể .

 

Chàng cúi đầu, mỉm áy náy:

 

“Xin ủy khuất nàng .”

 

3

 

Ta thật hình dung cảm giác khi thế nào, nếu buộc thì chính là kinh ngạc.

 

Câu đầu tiên với là xin .

 

Trong nhà , từng chuyện nam nhân lời xin .

 

Phụ và ca ca một là một, hai là hai, với mẫu chỉ phần theo, thì ăn đòn.

 

Bốn mắt chạm , lúng túng thu ánh mắt dò xét, sợ hãi cũng tiêu tan quá nửa, thoải mái nhích qua một bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-duyen-xung-hy/2.html.]

 

“Không , phu quân mau .”

 

Chàng tuy gầy guộc, nhưng dáng cao, bộ hỷ phục gấm đỏ ánh lên nét mềm mại lộng lẫy, khiến lòng cũng theo đó mà xao động.

 

Ta chợt nhớ lời mẫu từng : nam nhân quan trọng, quan trọng là thương .

 

thể quan trọng chứ?

 

Chàng thế , chỉ cần thôi, trái tim đang chát đắng của cũng bớt vài phần khó chịu.

 

Nếu chịu thêm chút nữa, chắc hẳn thể nở thành đóa hoa.

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Ngay cả cỗ quan tài lúc nãy thấy… dường như cũng hơn những cỗ quan tài khác.

 

Bàn tay nắm chiếc khăn hỷ khẽ siết thả lỏng, thấp giọng đáp: 

 

“Được.”

 

Thân hình khẽ động, bầu khí liền trở nên ngượng ngập.

 

Thử nghĩ mà xem, hai mặc hỷ phục đỏ rực đối diện một cỗ quan tài đen bóng, cảnh tượng đúng là “” đến lạ.

 

Ta định tìm chuyện chuyển đề tài thì nữa xin :

 

“Thật , gả cho khiến nàng tủi .”

 

Ta liền xua tay: “Không tủi , tủi .”

 

Chàng lễ độ như , tuấn tú, dù thể yếu nhưng ghét .

 

Một chút cũng .

 

Thậm chí trong lòng còn vài phần vui mừng.

 

Chàng khẽ ho, cắt ngang suy nghĩ của :

 

“Ta vốn liên lụy một cô nương nhà lành, nhưng mẫu nhất định .”

 

Chàng chỉ về phía : “Thứ đó nếu nàng sợ, bảo khiêng ngoài.”

 

“Không cần!” 

 

Ta vội vàng ngăn :

 

“Quan tài, quan tài, thăng quan phát tài, kiêng kị cái đó. Hơn nữa… nhỡ thật sự tác dụng thì ?”

 

“Hả?”

 

“Xung hỷ !”

 

Chàng tự giễu, ánh mắt tối :

 

“Mấy chuyện đó đều là doạ , thể … chỉ là sống ngày nào ngày .”

 

Ta còn định an ủi , nhưng vì đói quá lâu, bụng đúng lúc kêu “ục ục” một tiếng, vội ôm bụng .

 

Chàng ngược bật :

 

“Lúc bái đường bụng nàng kêu . Ta bảo chuẩn đồ ăn, nàng mau ăn chút .”

 

Lúc mới thấy bàn một bát cháo loãng, mấy món nhỏ, còn ba chiếc bánh dầu vàng ruộm.

 

Ta liếc một cái, mỉm , nâng cằm hiệu bảo cứ tự nhiên.

 

Thế là thẳng tới, cầm bánh dầu c.ắ.n một miếng.

 

Vỏ bánh thấm dầu giòn tan, đầy miệng là nhân thịt đậm vị còn mang theo nước.

 

Loading...