NHÂN DUYÊN XUNG HỶ - 1
Cập nhật lúc: 2025-12-13 16:15:57
Lượt xem: 143
1
Trời tối dần, ánh đèn dầu vàng úa chớp tắt, bóng dáng mẫu một rơi lệ in lên vách tường.
“Ca ca con hai mươi mấy tuổi mới gặp chuyện quan , mà nhất định hai trăm lượng bạc mới chịu! Tiểu Hà, con đừng trách mẫu lòng sắt đá, giờ chỉ cách mới giúp ca ca con thôi. Thật … mẫu cũng nỡ xa con mà!”
Bà lã chã, mà cũng chẳng phân bao nhiêu giọt là rơi vì .
Ta nên đáp lời thế nào, đành lặng thinh.
Ca ca bất học vô thuật, tham tài thích cờ bạc, chẳng ít khiến phụ mẫu phiền lòng.
Ấy thế mà mắt cao hơn đầu, xem thường những công việc tầm thường.
lúc , trạm dịch ngoại thành thiếu một chức dịch thừa, đó giá hai trăm lượng bạc.
Hai trăm lượng, đủ cho nhà sống hơn mười năm.
Trong chốc lát tìm từng bạc.
Mẫu sốt ruột vô cùng, sợ khác cướp mất cơ hội, thở dài than thở suốt mấy ngày .
Bà tưởng chịu gả, liền vuốt tóc , dỗ khuyên:
“Con gái lớn cũng gả thôi, gả ai mà chẳng là gả! Con chẳng qua chỉ là thành mà thôi, còn chuyện của ca ca con là chuyện cả đời. Với , nó quan , con cũng thơm lây chứ? Lúc Chu gia là thương nhân giàu , ai còn dám khinh thường con?
“Hơn nữa… tóc con thế … Chu gia chê con là lạy trời , con rõ giá trị của , đừng vọng tưởng quá nhiều.”
Bà vuốt tóc đến mức thấy cả khó chịu, vội vã che lấy sợi tóc trắng tai trái.
Chính vì sợi tóc trắng bẩm sinh mà từ nhỏ bắt nạt bao .
Phụ buộc xong chuồng dê, đẩy cửa bước , sắc mặt hiếm khi hiền hòa, còn thò tay túi áo lấy một nắm hạt dưa đưa .
Mẫu lập tức nín , rón rén trượt xuống khỏi mép giường.
“Nói ?”
Phụ giả như thấy, thèm liếc mẫu lấy một cái, chỉ sang với bằng giọng điệu từng :
“Sáng mai Chu gia tới rước dâu. Hôm nay con ngủ sớm ! Cũng đừng trách phụ mẫu nhẫn tâm. Chu gia đối với con là nơi . Chu công t.ử sức khỏe , cũng coi như nửa mộ .”
“Chờ vài tháng nữa mất, phụ sẽ tới đón con về. Khi phụ nhất định tìm cho con một nam nhân thể cường tráng, gả con thêm nữa đàng hoàng t.ử tế!”
Ta nhận nắm hạt dưa, cũng đáp lời.
Ông liền mất kiên nhẫn, thô bạo bẻ tay , nhét mạnh lòng bàn tay :
“Ta đang thương lượng với ngươi! Đừng voi đòi tiên!”
Ta theo phản xạ rụt , liền ông mắng thẳng một câu “tiện nhân”.
Phụ kéo sập cửa trong nhà , dựa lưng tường mà , nghĩ cái gì, từ đầu đến cuối thêm một .
Bình thường ông chẳng ngủ ở phòng .
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Mẫu dám thêm nửa lời, nhiều năm đ.á.n.h đập khiến bà học cách ngậm miệng và lời.
Như tuy nghẹn uất nhưng còn đỡ hơn đánh.
Ta cũng thế, đ.á.n.h đến sợ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-duyen-xung-hy/1.html.]
Mẫu cởi giày leo lên giường, vẫy tay nhẹ nhàng gọi:
“Lại đây, ngủ bên cạnh mẫu một đêm, để mẫu ôm con cho .”
Ta đờ đẫn để mặc bà ôm lòng, bà thì thầm kể chuyện lúc còn nhỏ, nhưng trong đầu cứ lởn vởn câu vô tình khi chiều:
“Nếu gả Chu gia, thì chỉ thể bán kỹ viện thôi. Đó là con gái ruột của , cũng tính toán cho nó.”
Ta mới mười lăm tuổi, mà tính toán đến thế ư?
Ta hỏi bà, chẳng lẽ ngoài việc bán thì còn cách nào khác ?
Người ca ca gây chuyện ngừng thật sự đáng để hi sinh đứa con gái lụng, lanh lợi là ?
hỏi cũng vô ích, trong lòng bà, chính là hơn .
Như lời bà từng : “Con gái vàng ngọc cũng bằng thằng con trai ghẻ lở.”
Ta còn gì?
Đến đoạn bà động tình, cũng rơi cho mấy giọt lệ.
thừa , bà chỉ chọn vài chuyện đẽ ít ỏi trong tuổi thơ chẳng mấy sáng sủa của mà kể.
Kể ba, bốn chuyện, nếu phụ ném cái gối qua như trời giáng đầu gián đoạn, e là bà cũng chẳng còn chuyện gì để kể.
Mười mấy năm của , ấm áp ít đến đáng thương.
Mẫu vội im lặng, nước mắt cũng khô nhanh.
Ta nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay bà, lưng , khẽ :
“Mẫu cần nữa , mai con gả là .”
Đêm trằn trọc mãi ngủ nổi, hễ động một chút là cảm giác một đôi mắt đang đề phòng chằm chằm bên cạnh.
Sinh phụ của đấy … Ông sợ bỏ trốn đến mức đó ?
2
Nghe bảo Chu Dịch Khang mà sắp gả cho cũng chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, từ nhỏ thể yếu ớt nhiều bệnh, gió chịu nổi, mưa dính nổi, vài bước thở dốc, mấy câu ho.
Từ khi đông bệnh tình càng nặng, đại phu nếu sang xuân vẫn khá hơn, e rằng khó trông mong gì.
Chu gia bó tay hết cách, bất đắc dĩ mới nghĩ đến chuyện “xung hỷ”, coi như chữa ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống.
nhất định hợp đúng bát tự định mệnh.
Tin Chu gia cưới thê t.ử xung hỷ truyền , những nhà đưa con gái Chu phủ cũng ít, thế mà ai hợp bát tự, Chu gia từ chối hết.
Mãi đến khi phụ tìm tới…
Vậy nên phụ bảo đây là phúc khí của .
Phúc khí c.h.ế.t tiệt gì chứ.
Xung hỷ tất nhiên lớn.
Hôm Chu gia đến rước dâu, nghi trượng, kiệu hoa, lễ nhạc chiếm nửa con phố, trống kèn vang trời, náo nhiệt vô cùng.