【Được không cái gì? Anh nghĩ mình ngầu lắm hả??】
【Đưa tôi con d.a.o gi ết heo đời 82 nhà tôi ra đây.】
【Ai đứng ra đền ly trà sữa tôi mới phun!?】
Tôi giật mạnh tay ra:
“Có bệnh thì uống thuốc, tôi không có giấy phép hành nghề chữa điên đâu.”
“Ung Hứa! Em đừng quá đáng! Anh đã giải thích rồi, mấy chuyện đó chỉ là mấy câu đùa giữa anh em thôi. Em cứ mãi vin vào thì còn gì thú vị nữa?!”
【Hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt.】
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
【Nghe nói Chu Ngôn Tự là nam chính bản gốc? Còn được nữ chính tha thứ cơ á?】
【Tôi đọc bản gốc rồi… nói ra chỉ tổ đau lòng. Nữ chính tan nhà nát cửa, bị Chu Ngôn Tự giam lỏng, sinh con xong tinh thần cũng không còn tỉnh táo… Rồi! Kết HE!!! Tôi tức tới mất ngủ, viết hẳn bài phê bình 5000 chữ chửi tác giả!!!】
Dù tôi đã sớm nhận ra mình đang sống trong một quyển tiểu thuyết.
Nhưng cốt truyện gốc lại tệ đến mức khiến tôi không thể không nhíu mày.
【Không hiểu sao kịch bản lại lệch đường ray thế này.】
【Bản gốc hình như không có Chu Từ?】
【Có đấy. Một câu duy nhất: “Không ai biết, con rắn cưng ấy thật ra là tổ tiên nhà họ Chu, Chu Từ.” Chỉ nhiêu đó chữ, rồi biến luôn.】
【Thế thì càng phải chọn Chu Từ! Chọn anh ấy! Ngần ngại một giây là xúc phạm gương mặt đỉnh cấp đó!】
Trong lòng tôi cũng nghĩ: Tôi chọn Chu Từ.
Cho dù không có anh ấy, thì chọn lại Chu Ngôn Tự? Không đời nào.
Đồ ăn thiu dù chế biến lại vẫn không bao giờ ngon như ban đầu.
“Tôi với mẹ tôi thống nhất rồi, không yêu ai họ Chu nữa.”
Nói xong, tôi rầm một tiếng đóng sập cửa.
13
“Chu Từ?”
Phòng khách vắng lặng.
Không có người.
Cũng không có rắn.
Chỉ có bóng rèm lay động theo gió ngoài cửa sổ.
Chớp mắt một cái.
Chu Từ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Giờ thì tôi tin rồi — đúng là không có thứ gì có thể nhốt được anh ấy.
Đuôi rắn móc lấy tôi, kéo thẳng vào lòng anh.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng anh thì thầm:
“Em vừa nói… không yêu người họ Chu.”
Giọng u ám, rõ là không vui.
Thôi xong. Nói lỡ lời rồi. Quên mất tổ tiên nhà mình cũng họ Chu.
“Thì đúng là vậy mà~”
Tôi cố tình kéo dài giọng trêu anh, ngẩng đầu nhìn, vừa đúng lúc anh cúi đầu nhìn tôi.
Ánh mắt dính vào nhau, quấn quýt.
“Chu Từ…”
“Ung Hứa.”
Đôi mắt vàng sáng rực, anh nhìn tôi, rất nghiêm túc nói:
“Em thích họ gì? Anh có thể đổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-duyen-ngan-nam/chuong-5.html.]
Anh dừng lại một lát, rồi nói thêm:
“Nếu em không thích tên, anh cũng có thể đổi.”
【Cái gì mà phát ngôn tình yêu kiểu này vậy trời? Tôi thật sự sốc.】
【Não tình yêu chính là hồi môn tốt nhất của đàn ông/đàn rắn. Tôi gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân này.】
【Trước khi ch ết nhất định phải yêu một người như vậy.】
Tôi cũng sốc:
“Cái này muốn đổi là đổi được à?”
“Em muốn đổi thì đổi được.”
“Thôi thôi… anh là tổ tiên nhà họ Chu đấy. Tôi sợ nhà họ truy sát tôi.”
“Ung Hứa.” Chu Từ cúi đầu, khẽ hôn lên môi tôi:
“Anh là sinh linh do đất trời sinh ra, không có hậu duệ. Vì một vài lý do, có một gia tộc từng nuôi dưỡng anh, lấy họ anh làm họ tổ, thờ phụng anh, còn anh ban cho họ thịnh vượng trăm năm.”
!!!
Bảo sao cái nhà như cái gánh xiếc như họ Chu mà cũng giữ được sản nghiệp cả trăm năm!
“Chu Từ.” Tôi vòng tay ôm cổ anh, chủ động hôn lại:
“Anh mang họ Chu, nhưng anh là ngoại lệ.”
【Tôi đi tiêm insulin đây, đột nhiên thấy mình bị tiểu đường.】
【Ai bị tụt đường huyết thì nhìn phát là đá chân lên tháp Eiffel liền.】
【Ngọt quá trời ngọt, tôi đang xoắn thành con giòi đây này.】
【Đúng là chỉ có nhìn người khác yêu nhau mới thấy vui thật.】
14
“Ung Hứa? Sao em không trả lời tin nhắn của anh?”
“Anh vừa thấy một tấm hình bạn gái cũ của Chu Ngôn Tự trên mạng, nhìn nghiêng rất giống em.
Đừng nói là em mù đến mức ấy nhé?”
Anh trai tôi vào nhà quá nhanh.
Nhanh đến mức tôi còn chưa kịp đẩy Chu Từ ra.
“Xoảng—”
Túi đồ trong tay anh ấy rơi lạch cạch xuống đất.
Anh tròn mắt, dụi dụi hai lần.
Ngập ngừng hỏi:
“Em… em đang chơi cosplay hả?”
【Anh trai: không dám mở mắt, hy vọng đây là ảo giác.】
【Anh ấy thà tin đây là cosplay còn hơn chấp nhận em gái mình bị rắn gặm mất.】
Năm phút sau.
Tôi và Chu Từ ngồi ngoan ngoãn đối diện anh tôi.
【Đột ngột gặp phụ huynh.】
【Có phải đây là khoảnh khắc nhục nhã nhất suốt mấy nghìn năm của Chu Từ không?】
“Em nói… con rắn nhà họ Chu bị mất chính là nó—à không, là anh ta?”
Anh tôi đánh giá Chu Từ từ trên xuống dưới:
“Anh ta là tổ tiên nhà họ Chu?!”
Tôi gật đầu:
“Chuẩn luôn, thật giả rõ ràng. À, còn chuyện bạn gái cũ của Chu Ngôn Tự — đúng là em. Nhưng bọn em chia tay rồi. Giờ em với Chu Từ… với con rắn này đang yêu nhau.”
“Không được! Em gái tôi tuyệt đối không được yêu rắn yêu!”