NHẬN DIỆN KHUÔN MẶT THẤT BẠI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-01-27 18:45:51
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi cảm nhận được hơi thở từ phía trên.

 

Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy đầu của người phụ nữ lướt qua khe cửa.

 

Bà ta cười nhếch mép nhìn tôi, đôi mắt mở to một cách kỳ quái.

 

Tôi có thể thấy các mạc h má u đỏ trong đôi mắt của bà ta, chúng chằng chịt như mạng nhện.

 

Tôi hoảng sợ hét lên.

 

Người phụ nữ nâng cao con d ao, lao về phía tôi.

 

Tôi cảm nhận một cơn đ au nhói.

 

Nhưng ngay sau đó, tôi mất đi ý thức.

 

3

 

Tôi giật mình tỉnh dậy.

 

Chiếc đồng hồ trên tường vừa điểm đúng ba giờ.

 

Chẳng lẽ tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là mơ?

 

Khi tôi nghĩ đó chỉ là một cơn á c m ộng khủ.ng khi((ếp thì…

 

Tôi lại nghe thấy âm thanh rợn người đó từ phòng khách vang lên.

 

“Nhận diện khuôn mặt thất bại.”

 

Tôi bật dậy ngay lập tức.

 

Không phải mơ.

 

Mọi thứ đều đã thực sự xảy ra.

 

Nhưng không hiểu vì sao, tôi đã quay trở lại.

 

Trở lại khoảnh khắc ba giờ sáng này.

 

Có lẽ đây là cơ hội mà ông trời đã ban cho tôi.

 

Tôi siết chặt nắm đấm.

 

Tôi phải cứu bà ngoại và bản thân mình.

 

Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường.

 

Còn một phút nữa, bà ngoại sẽ dậy đi vệ sinh.

 

Tôi phải tranh thủ trong một phút này, vào phòng bà ngoại, ngăn không cho bà ra ngoài.

 

Tôi rón rén thò đầu ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-dien-khuon-mat-that-bai/chuong-3.html.]

Người phụ nữ vẫn đang đứng đó, vươn cổ thật dài, cố gắng mở khóa điện thoại của tôi.

 

Tôi muốn bước ra ngoài.

 

Nhưng nỗi sợ hãi khiến tôi do dự.

 

Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn lại 30 giây.

 

Lúc này, tôi dồn hết can đảm.

 

Tôi nghiêng người nhanh nhất có thể, lẻn vào phòng bà ngoại, rồi khóa cửa lại từ bên trong.

 

Bà ngoại vừa chuẩn bị xuống giường.

 

Bà ngơ ngác nhìn tôi.

 

Bà vừa định mở miệng, tôi vội lao tới bịt miệng bà lại.

 

“Đừng lên tiếng.”

 

Tôi hạ thấp giọng, thở hổn hển nói.

 

Bà ngoại bị tôi làm cho hoảng sợ, nhìn tôi với vẻ ấm ức mà không hiểu chuyện gì.

 

Tôi không có thời gian để giải thích với bà.

 

Tôi cầm lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường của bà ngoại, chuẩn bị gọi cảnh sát.

 

Nhưng điều khiến tôi tuyệt vọng là điện thoại của bà đã hết pin.

 

“Tại sao không sạc pin?!” Tôi giận dữ hạ thấp giọng hỏi.

 

Bà ngoại ấm ức nhìn tôi, vẫy vẫy tay, "Bà quên rồi, quên mất rồi."

 

Biểu cảm của bà vô tội như một đứa trẻ.

 

Tôi biết, bà lại bị lẫn.

 

Lúc này tôi vừa tuy&ệt v&ọng vừa bất lực.

 

Chiếc điện thoại duy nhất có thể liên lạc với bên ngoài cũng tạm thời hết pin.

 

Nhưng may mắn là tôi đã khóa cửa, vậy là sẽ có đủ thời gian để sạc pin, sau đó bật máy gọi cảnh sát.

 

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân.

 

Tiếng bước chân đó rất kỳ quặc.

 

Cứ như thể người đó đang đi nhón chân.

 

Người phụ nữ đó đang tiến về phía này!

 

Trà Sữa Tiên Sinh

Khoan đã!

 

Đột nhiên, tôi rùng mình.

Loading...