Nhà chồng tôi có bà cô cả cực phẩm - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-09-02 13:51:40
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

 

Sau khi kết hôn, tần suất đại cô xuất hiện trong nhà thực sự quá nhiều, ngay cả khi chúng chọn rèm cửa cho ngôi nhà mới, bà cũng nhất quyết theo.

Vốn dĩ định chọn một tấm rèm voan trắng tinh giản, còn kịp hỏi giá thì đại cô ngay lưng buông một câu:

“Cái màu xui xẻo lắm.”

Câu đó sững ngay tại chỗ.

Khách trong cửa hàng cùng nhân viên đều đầu , mặt lập tức đỏ bừng.

cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng trong lòng vẫn tự nhắc nhở bản “đó là bậc trưởng bối”, tôn trọng điều, nên đành nhẫn nhịn.

Nghe từ nhỏ Thẩm Duy mất cha, lẽ do đại cô chăm lo cho cháu nhiều năm, thành thói quen chuyện gì cũng để ý. nghĩ rằng khi cưới chắc bà cũng bớt xen , rèm cửa cùng lắm cũng .

ngờ sự “quan tâm” của đại cô thật sự chuyện lớn chuyện nhỏ đều can thiệp, hề dấu hiệu giảm bớt.

thường xuyên đến nhà, như thể kiểm tra lãnh địa của chính .

Thẩm Duy thì luôn nhiệt tình đón tiếp, còn chồng thì vẫn sai bảo gọi tới gọi lui.

Cuối tuần, bà đến càng thường xuyên, thậm chí còn bắt Thẩm Duy chợ sớm cùng .

Thấy dậy, bà chẳng hề kiêng dè xông thẳng phòng ngủ.

Cho dù lúc đó chúng vẫn còn đang giường, bà cũng ngại kéo chăn gọi dậy.

Ngay cả khi chúng vợ chồng đang chung trong chăn, bà cũng sẵn sàng lật chăn giục giã.

chịu hết nổi, định mở miệng khuyên bà ngoài thì Thẩm Duy lên tiếng:

“Ôi chao, đại cô, cho con ngủ thêm một lát , buồn ngủ quá.”

Rồi đàn ông cao hơn mét tám cuộn chăn, nũng vặn vẹo như một đứa trẻ.

Thấy cảnh , tỉnh táo.

“Ngủ ngủ ngủ, con bao nhiêu tuổi ? Đã lấy vợ mà còn cái bộ dạng !”

Đại cô như quen với cảnh đó, còn bày vẻ mặt tiếc nuối trách móc:

“Con là độc đinh của nhà họ Thẩm chúng , quan trọng nhất là…”

nổi nữa, bước xuống giường chuẩn rời khỏi căn phòng ngột ngạt .

Vừa bước phòng khách, chồng từ bếp tới, tóc tai rối tung, thôi.

“Buộc tóc lên , nếu lát nữa mắng đó.”

Cuối tuần ở chính nhà , chỉ ngủ dậy, xõa tóc thôi chứ mặc đồ, tại mắng?

Vừa dứt lời, lưng liền vang lên giọng đại cô đanh thép, như mấy bà già xe buýt luôn bắt nhường ghế:

, chẳng thèm để ý hình tượng gì hết, cho dù cô cần hình tượng thì cũng nghĩ cho thể diện nhà họ Thẩm chứ!”

Đại cô năng hùng hồn, khí thế chính nghĩa, như thể phạm tội tày trời.

xông phòng khó chịu, giờ còn chỉ trích , giọng bất giác nặng hơn:

“Đại cô, đây là nhà của chúng .”

Đại cô khựng , lẽ ngờ dám phản bác, mặt bà thoáng khó chịu.

Thẩm Duy kéo nhẹ vạt áo , hiệu đừng thêm, nhưng đại cô gạt tay .

“Nhà các ?”

Ánh mắt bà soi mói dán chặt , một câu tiếp theo như tiếng sét nổ bên tai:

“Cô rõ ràng , giấy tờ nhà ghi tên ! Đây là căn nhà mua cho cháu !”

Giấy tờ nhà?

Tên bà ?

sững sờ sang Thẩm Duy, dám ngẩng đầu , chỉ cúi gằm mặt, im lặng, coi như thừa nhận.

Thảo nào, khi cưới ngăn cho gặp đại cô. Thảo nào căn nhà rõ ràng là chuẩn cho hôn lễ của chúng , mà trang trí thì già cỗi, rèm cửa cũng là loại hoa tím to bà thích.

còn ngây thơ tưởng rằng Thẩm Duy chỉ vì hiếu thuận mà dám trái ý trưởng bối, nghĩ rằng từ từ đổi cũng .

Giờ mới hiểu , thì chính , là kẻ nương nhờ trong nhà khác.

Một câu của đại cô chặn họng , chẳng thể thốt nổi lời nào, chỉ thể lủi thủi về phòng ngủ, khóa cửa mà âm thầm tức giận.

 

5.

 

Không chỉ căn nhà là do cô cả lớn bỏ tiền mua, ngay cả chi phí nuôi dưỡng Thẩm Duy trưởng thành cũng đều do bà gánh vác.

Tiền học phí, tiền học thêm, thậm chí cả tiền tiêu vặt của Thẩm Duy, cô cả lớn cũng từng góp phần.

Trong quan niệm của bà, Thẩm Duy là trưởng tôn trưởng tử của nhà họ Thẩm, là sự tiếp nối của dòng họ. Ngay cả con cái ruột của bà cũng mang họ ngoài, thể quan trọng bằng Thẩm Duy.

, chăm sóc cho Thẩm Duy chính là trách nhiệm của bà với tư cách trưởng nữ đời của nhà họ Thẩm. Đặc biệt khi cha của Thẩm Duy qua đời, bà càng gánh lấy trách nhiệm nặng nề .

Nhìn thấy quá nhiều “phụ ma” (chị em hy sinh vì em trai), chứng kiến một phiên bản khác.

Nghĩ , lẽ ngay cả ly sữa uống khi hẹn hò với Thẩm Duy cũng một phần là do cô cả tài trợ.

Tất cả những điều , Thẩm Duy chỉ chịu khi ép hỏi đến cùng.

Thì , đàn ông từ đến nay vẫn luôn lừa , rằng căn nhà là tự mua, rằng khả năng nuôi .

Trước khi kết hôn, cô cả lớn luôn âm thầm quan sát , tìm hiểu công việc, cuộc sống và gia đình , để đánh giá xem thích hợp bước cửa .

họ bàn bạc với rằng tuyệt đối để gặp cô cả lớn khi cưới, vì sợ con vịt nấu chín bay mất.

Sau khi những điều , suy nghĩ của như ngừng hoạt động.

Nếu là kẻ bất tài, thể rời ; nếu gia cảnh nghèo khó, thể chọn một hơn.

đây rốt cuộc là gì?

thậm chí phân loại vấn đề .

Chẳng lẽ từ bỏ cuộc hôn nhân chỉ vì lý do “cô lớn của chồng quá với “chồng giấu cho gặp cô lớn khi cưới”?

Nói cũng chẳng ai hiểu nổi.

rơi thế bế tắc.

mang ơn cô cả lớn, nhưng buộc hưởng sự quan tâm chăm sóc của bà.

dứt khoát rời xa, nhưng trong quá trình đó ngoài tỏ vẻ thể hiểu nổi: “Cô ăn của , chẳng lời cảm ơn?”

Vì thế, và Thẩm Duy cãi một trận lớn.

Kết quả trận cãi vã hứa sẽ tiết kiệm tiền mua nhà, thoát khỏi sự bao bọc của cô cả lớn, ít nhất là khi con thì một mái ấm thuộc về riêng .

 

6.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-chong-toi-co-ba-co-ca-cuc-pham/chuong-2.html.]

khi tiền chúng tích góp còn đủ mua nổi một cái… nhà vệ sinh, thì cô cả lớn bắt đầu sốt ruột – sốt ruột vì chúng mãi chịu sinh con.

Lúc đó, chúng mới chỉ kết hôn một năm.

cô cả lớn chỉ thúc giục sinh con, mà còn nhất định là con trai.

Bà bắt đầu liên tục gửi nhóm gia đình mấy bài như:

[100% bí quyết sinh con trai, ai sinh con trai mau xem]

[Chỉ cần chuẩn 5 điều , dễ dàng sinh con trai]

[Ăn gì dễ sinh con trai, thường bỏ qua điều ].

, nhóm gia đình chúng , cô cả lớn cũng ở trong đó.

Cầm điện thoại lên , buồn bất lực.

– một bác sĩ sản khoa – còn chẳng dám chắc để sinh con trai, cô cả lớn chỉ học hết tiểu học thì thể ?

chọn cách trả lời.

cô cả lớn buông tha. Không chỉ tiếp tục gửi, mà đó còn hỏi thẳng: “Xem ?” Thấy vẫn im lặng, bà càng đeo bám ngừng.

nghĩ, con khó mà lui chứ.

đánh giá thấp bà . Bà thậm chí còn canh lúc nghỉ, trực tiếp đến tận nhà, hỏi thẳng bàn ăn.

“Cháu xem ?”

“Sao xem?”

“Bao giờ mới con?”

“Hai đứa kết hôn lâu , bụng vẫn chẳng động tĩnh gì?”

Chồng và chồng lúc vẫn im lặng, đó , để mặc cho cô cả lớn ngừng dồn ép .

đặt đũa xuống, thẳng bà.

“Cháu và Thẩm Duy mới kết hôn một năm, vẫn chuẩn sinh con.”

Bà liếc , sang chồng .

“Đây cũng là ý của cháu ?”

Chồng đang ăn, thì vội gật đầu, kết quả bà dùng đũa gõ thẳng đầu.

“Cháu nghĩ gì thế? Sao cái ý nghĩ nực như …”

Tuy mắng chồng, nhưng ánh mắt bà vẫn dán chặt , như thể bộ câu đó là cho .

kiên nhẫn đáp:

“Chúng cháu còn tập trung cho sự nghiệp, dù cũng cho con một môi trường .”

“Thế nào? Ý cháu là môi trường hiện tại đủ ?”

Bà nhướng mày, gương mặt nhăn nhúm đầy khó chịu.

tiếp tục:

“Cháu chỉ thấy bây giờ nuôi một đứa trẻ quá tốn sức lực, đợi thứ định … đặc biệt là khi đổi sang nhà mới.”

cô cả lớn lập tức sa sầm mặt.

“Không sinh thì nhà họ Thẩm nối dõi?”

“Hay là… cháu vấn đề đấy?”

đặt mạnh đũa, thẳng bà: “Ý cô là ?”

“Đừng dùng sự nghiệp cái cớ che đậy bệnh tật của bản . Cháu lấy chồng về nhà họ Thẩm là để sinh con nối dõi, đừng hại cả cái nhà …”

“Sinh con nối dõi? Lúc Thẩm Duy đến gặp bố khi cưới thì .”

Nghe nhắc tới “ khi cưới”, bà thoáng nghẹn lời, nhưng chỉ vài giây tiếp tục:

“Nếu sinh thì cứ thẳng, bụng mà thì nên sớm nhường chỗ .”

Đến lúc , chồng mới vội vàng dậy, kéo tay bà an ủi:

“Cô ơi, cô đừng giận. Chúng cháu sẽ con, dạo thật sự bận quá thôi.”

Rồi còn quên đẩy sang một bên, hiệu đừng thêm dầu lửa.

dậy bỏ về phòng, tức đến nỗi thở cũng thuận.

Đây là loại ?

Chẳng lẽ bà ở nhà cũng quản từng ly từng tí thế ?

ôm ngực, đau đến mức suýt nghẹt thở.

Gần đây vì cô cả lớn mà bệnh tăng sinh tuyến v.ú của càng nặng hơn.

Có lẽ là bản năng nghề nghiệp, luôn nhạy cảm với thứ ảnh hưởng đến sức khỏe. tự nhủ dừng , tức giận thêm nữa, nghĩ xem nên gì.

Tối hôm đó, chồng về phòng, cạnh giường cầm lấy tay , sai .

Nhìn đàn ông kẹt giữa và cô cả, suốt ngày giả vờ như vô hình, thấy chẳng thể trông cậy gì.

“Chồng , em cãi , nhưng em thật sự chịu nổi cô cả nữa .”

“Ừ, hiểu, vợ khổ .”

“Em nghĩ tiền mua nhà khó mà tích đủ sớm…”

“Ừ, cũng thấy thế, là…”

“Chúng thuê nhà . Như cũng coi như đang chiếm tiện nghi của cô cả nữa.”

“Gì cơ? Thuê nhà? Vậy một tháng mất bao nhiêu?”

“Em tính , lương hai đứa trừ tiền thuê thì vẫn tiết kiệm chút ít, chỉ là thời gian mua nhà sẽ lùi thôi.”

“Không ! Anh thấy tiền đó để nuôi con còn hơn.”

“Cái gì cơ?”

“Nếu em sinh con, cô cả chắc chắn sẽ vui, cũng chẳng còn sức mà để ý đến nữa. Như thế chẳng đôi ?”

lạnh:

“Đẹp chỗ nào? Đẹp cho ai? Đẹp khi hưởng sự giúp đỡ của cô cả, để vợ chỉ trỏ mà hề an ủi? , chỉ thấy ‘’, còn thì .”

Nghe , Thẩm Duy lập tức nổi giận, thấy hề nhượng bộ liền quát:

“Có ai vợ như em !” sập cửa bỏ .

Thẩm Duy 28 tuổi , thật sự ngây thơ là đang cố tình?

Nếu giờ sinh con, đến lúc đó ngửa tay nhờ cô cả?

Đứa trẻ từ lúc chào đời bà nắm quyền như bố nó ?

kiên quyết đòi dọn ngoài, Thẩm Duy thì cố tình lảng tránh.

Những ngày , hai đứa động một tí là cãi , Thẩm Duy cũng thường xuyên về muộn.

Và chính thời gian đó, Phương Phi xuất hiện.

Loading...