Nhà Bên Có Soái Ca Bệnh Tật - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-04-07 04:25:44
Lượt xem: 502
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13.
Trời càng lạnh, ta càng lười.
Dù trời có sấm chớp bão bùng, thì ngày nào Khúc Hành cũng đứng trước cửa nhà ta đợi.
Hắn dậy sớm, có lúc còn chạm mặt phụ thân ta khi ông ra triều.
Hai người họ đối mắt nhìn nhau.
Phụ thân ta: “……”
Khúc Hành lễ phép chào hỏi.
Phụ thân ta lẩm bẩm rời đi.
Đến khi ta bước ra, khuôn mặt trắng nõn của Khúc Hành đã bị gió lạnh làm cho đỏ bừng.
Hắn đứng đó, chỉ một mình, trên vai khoác áo choàng lông cáo, trông vô cùng mong manh.
May thay, ta sinh ra đã có đôi tay ấm áp, lập tức nhào đến áp tay lên mặt hắn, sau đó kéo hắn lên xe ngựa.
Trong xe đã đốt than từ lâu, ấm áp vô cùng.
Ta bảo Khúc Hành từ nay cứ ngồi trong xe chờ.
Hắn lắc đầu: “Không được.”
Ta: “Vì sao?”
Khúc Hành: “Vậy thì ngày nào chúng ta cũng sẽ trễ học.”
Hắn nói, nếu ta biết hắn đã ngồi sẵn trong xe, không bị lạnh, thì ta nhất định sẽ yên tâm mà ngủ nướng.
Thật là một kế hoạch lấy thân nhập局, thắng trời một nước.
Ta kinh ngạc, chẳng lẽ cái thư viện này là nơi nhất định phải đến sao?
14.
Thời gian trôi qua, ta và Khúc Hành đã cùng nhau trải qua bốn mùa xuân thu.
Khúc Hành dần dần trưởng thành, mất đi nét trẻ con, dáng người cao ráo, tuấn tú như ngọc, trở thành một thiếu niên phong nhã bậc nhất kinh thành.
Nếu như hai năm trước có người chỉ chăm chăm nghĩ cách bắt nạt hắn, thì nay, khi nhan sắc và tài hoa của hắn vang danh khắp kinh thành, những kẻ đó lại muốn tìm cách bắt chuyện với hắn.
Nhưng chẳng ai có cơ hội.
Vì ta luôn ở đây.
Ta canh chừng Khúc Hành còn chặt hơn canh châu báu.
“Ngươi không được nói chuyện với người ngoài, biết chưa?”
Khúc Hành: “Vì sao?”
Ta ngẫm nghĩ: “Vì ngươi đẹp.”
“Vậy tại sao đẹp thì không được nói chuyện với người khác?”
Ta: “Bởi vì, bởi vì…”
Khúc Hành liếc nhìn ta.
“Ta đồng ý với ngươi.”
Ơ, ta còn chưa nghĩ ra lý do mà.
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta.
“Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta.”
Ta vểnh tai lắng nghe.
“Ngươi cũng không được bỏ ta mà đi nói chuyện với người khác.”
Ta liên tục gật đầu.
Ngày hôm sau, sau buổi học, Tạ Trường An mắt đỏ hoe kéo ta ra một góc nói chuyện.
Ta nghe mà vỗ tay khen ngợi, mải mê đến mức quên cả thời gian.
Đến khi ra ngoài, ta không thấy Khúc Hành đâu cả.
Ta hoảng hốt, chạy đi tìm khắp nơi.
“Khúc Hành! Khúc Hành!”
Khi ta chạy ngang một cỗ xe ngựa, rèm xe bỗng nhiên vén lên, một bàn tay vươn ra giữ lấy ta.
Ta giật mình.
Nhưng quay đầu lại, ta liền thấy Khúc Hành.
Hắn cúi người nhìn ta, ánh mắt tĩnh lặng như nước hồ thu.
15.
Ta ngồi trên xe ngựa, lén lút quan sát Khúc Hành, ánh mắt dạo quanh người hắn.
Hắn tỏ ra thản nhiên, lật xem quyển sách trên tay.
Ta kéo kéo tay áo hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-ben-co-soai-ca-benh-tat/chuong-4.html.]
Hắn vẫn điềm nhiên.
Ta: “Ngươi giận à?”
Hắn không trả lời.
Ta rướn cổ nhìn hắn.
“Thật sự giận sao?”
Hắn gập sách lại.
“Ngươi lúc nào cũng như vậy.”
Câu này nói ra rất nghiêm túc, rất có khí thế, cứ như là chuyện hệ trọng lắm vậy.
Ta bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức ngồi ngay ngắn lại.
Hàng mi dài của hắn hơi rung, giọng điệu thì vẫn bình thản.
Nhưng nếu nghe kỹ, có thể nhận ra chút cảm xúc bị đè nén bên trong.
Khúc Hành - phiên bản “cực kỳ mong manh”: “Ngươi cứ thế bỏ ta lại, không nói một lời, chạy đi nói chuyện với người khác.”
Ta lập tức thay đổi thái độ: “Vậy là không hay rồi.”
Tiện tay, ta nhanh chóng đặt lò sưởi vào tay lạnh ngắt của hắn, đưa điểm tâm đến bên môi hắn.
Thái độ nhận lỗi vô cùng chân thành.
Khúc Hành: “Không ăn.”
Hắn quay đầu đi, cố tình không nhìn ta.
Ta: “Thật sự không ăn sao?”
Khúc Hành: “……”
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng hắn cắn một miếng nhỏ.
Cắn một miếng, đồng nghĩa với một bước tiến lớn trong việc hòa giải.
Ta: “Đừng giận nữa mà!”
Khúc Hành: “Ta không giận.”
Vậy là rất giận rồi.
“Ta đâu có giống ai đó, hôm trước còn hứa hẹn ngon lành, hôm sau liền bị người ta kéo đi mà không nói một câu, sau đó còn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Rất giận rồi.
“Thật ra ta cũng không để tâm lắm.”
Giận sắp nổ tung luôn rồi.
16.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Khúc Hành - người “không quá để tâm” - ngày hôm sau lại xuất hiện khắp nơi.
Tạ Trường An không còn cơ hội lén lút rủ ta đi nói chuyện nữa.
Hễ hắn vừa mon men đến gần ta.
Khúc Hành liền lập tức tiếp cận.
Tạ Trường An: “Ta…”
Khúc Hành: “Thường Hoan.”
Ta: “Hả?”
“Ta đột nhiên nhớ ra, diều của ngươi vẫn còn ở nhà ta, bị bỏ quên một năm, hai năm, ba năm… chắc cũng bốn năm rồi, ngươi còn muốn lấy lại không?”
Ta ngẩn người, trong lúc ấy, Tạ Trường An đập bàn đứng dậy.
“Tốt lắm!”
Ta: “?”
Tạ Trường An mắt rưng rưng.
“Bảo sao lúc nhỏ ngày nào ngươi cũng thả diều, ta muốn giành thì ngươi không cho, ta muốn đổi trò chơi cũng không chịu, ta muốn cái gì cũng không có, hắn muốn cái gì cũng có, trọng sắc khinh bạn!”
Khúc Hành đứng bên cạnh ta, trông có vẻ rất nhàn nhã, giống như chẳng liên quan gì đến chuyện này.
Hắn hơi cúi đầu, ghé sát tai ta, nhẹ giọng nói: “Ta giữ diều rất cẩn thận.”
Ta lập tức cảnh giác.
Hắn vẫn nhớ chuyện này sao?
Chẳng lẽ hắn còn nhớ ta từng lén giấu sách của hắn trong tay áo, định dùng diều đổi lại sách?
Vậy là ta cũng ghé sát lại, nhỏ giọng đáp: “Thật ra năm đó ta không lấy sách của ngươi, ta không đổi.”
Khúc Hành ngừng một lát.
Hắn bất ngờ bật cười.
“Được, không đổi.”
Hắn lại nói: “Thì ra quyển sách đó là ngươi lấy đi, ta còn tưởng bị thất lạc.”