NGUYỆT MÃN VÂN HƯU - 3

Cập nhật lúc: 2025-11-09 09:04:28
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

📖 Chương 5 – Mãn Mãn

 

Ca ca trở về, mặt sưng húp, mắt bầm tím. Lần , cả nhà vây quanh mà là . Ta thật tin Trần Kiệu bản lĩnh đ.á.n.h từ nhỏ luyện võ, nay là giáo úy. hỏi thế nào cũng chỉ :

“Ta ngã.”

 

Ta cố tưởng tượng “ngã” kiểu gì mới vết thương thế mà nghĩ mãi . Hai ngày , tin và Trần Kiệu từ hôn lan khắp kinh thành. Trước , từng khen là tài nữ trong một hội thơ, đính hôn với Thám hoa lang nổi danh, nay bỗng chốc hủy hôn – đề tài tất nhiên khiến bàn tán dứt.

 

Ta ngoài, nhưng mẫu lo buồn nên bắt chùa Tướng Quốc cầu an, cầu duyên, cầu bình tâm. Cũng thôi – coi như ăn mừng thêm một cũng chẳng . Ở chùa, trong điện Nhân Duyên, nhờ đại sư gieo quẻ. Khi quẻ rút , nổi hứng nhờ xem thêm bát tự – một là của , một là của… ai đó mà ngập ngừng vẫn .

 

Đại sư , gật gù, vuốt râu, lắc đầu, thở dài, cùng gật đầu. Làm căng thẳng chẳng khác gì chờ kết quả thi hương. Cuối cùng, ngài chậm rãi:

“Hai vị… hợp.”

 

Ta mừng rỡ cất kỹ tờ giấy n.g.ự.c áo, trong lòng ấm áp như uống rượu nóng. Ra khỏi điện, tuyết rơi lất phất, phủ trắng bức tường đỏ, dây leo tím nhạt buông rủ như nét mực loang. Đang ngắm cảnh, chợt chạm ánh mắt với Hoắc Hưu.

 

Chỉ trong một thoáng, kịp chỉnh tư thế, ngẩng cằm, ưỡn ngực, bước chậm như gió thoảng, cố thể hiện dáng khuê tú dịu dàng. Hắn đến gần, dáng rực rỡ giữa nền tuyết trắng, đến mức khiến quên thở. nhận nơi khóe môi vết bầm tím.

 

“Thế tử gia thương ?” – hỏi.

Hắn ấn nhẹ môi, bâng quơ:

“Ừ, ngã hai ngày .”

 

Câu quen thuộc đến buồn . A, hóa là “ngã cùng ngày” với ca ca . Chẳng lẽ hai họ hẹn … ngã? Thấy tai đỏ lên, cũng hỏi thêm, sợ chạm tự tôn của nam nhân.

 

“Nàng… khỏe ?” – hỏi.

Ta mím môi, đáp khẽ:

“Rất khoẻ.”

 

Thực buồn, chỉ là khi hai chữ “ khoẻ” mặt thấy nghẹn. Khi chuẩn , gọi với theo:

“Lâm Mãn Nguyệt…”

 

Ta . Hắn do dự một lát, thật nghiêm túc:

“Tết Đông vui vẻ.”

 

Ta ngẩn . Tết Đông… còn cả tháng nữa mà? Hắn , dáng lúng túng đến buồn . Xuân Hòa bên lẩm bẩm:

“Thế tử gia… thật sống.”

 

Ta mím môi nhẹ, nhưng trong lòng bỗng nghĩ:

“Không lẽ cũng đến điện Nhân Duyên cầu nhân duyên ? Nếu hỏi cho ai.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-man-van-huu/3.html.]

📖 Chương 6 – Hoắc Hưu

 

Ta và Lâm Mãn Dương đ.á.n.h một trận. Ban đầu cùng chiến tuyến, cuối cùng Trần Kiệu ly gián. Không hổ là văn nhân – quả thật giỏi dùng lời!

 

Hắn dám với Mãn Dương rằng:

“Ta từ hôn là vì Hoắc Thế tử.”

 

Ta giật . Cái gì? Từ bao giờ ?! Hắn còn kể:

“Thế tử từng , nếu khiến Lâm tiểu thư hạnh phúc, sẽ cho kết cục thảm.”

 

Ờ thì… thể từng . là do uống rượu say, hù dọa cho vui thôi! Kết quả, sợ thật. Ta và Mãn Dương thế là đ.á.n.h . Một sưng mắt, một sưng miệng.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Đánh xong, chúng cùng tửu lâu uống rượu. Mãn Dương hỏi :

“Ngươi… thích bao lâu ?”

 

Ta suýt sặc rượu. Thật cũng chẳng từ bao giờ – khi nhận thì thích mất . Mãn Dương lắc đầu:

“Thế tử ngươi là con Quốc công, mẫu là Trưởng công chúa. Mãn Mãn thích hợp với ngươi.”

 

Ta khổ. Là xứng với nàng mới đúng. Nhấp một ngụm rượu, thấy buồn bực nên lời. Tại phù hợp’? Nếu là do phận, thà bỏ hết tước vị để đổi lấy nàng. nàng… thích .

 

Đêm đó, uống đến say khướt. Sáng dậy, thấy ánh mắt Đông Minh đầy ngờ vực.

“Hôm qua ?” – hỏi.

Hắn lắp bắp:

“Thế tử… ôm cột… hỏi ‘vì thích ’…”

 

Trời ơi, mất mặt đến thế là cùng! Ta c.h.ế.t lặng. Đông Minh thề rằng chỉ vài thấy, nhưng vẫn trốn trong phủ hai ngày liền. Nếu giúp mẫu đến chùa Tướng Quốc lấy chuỗi ngọc phỉ thúy bà để , còn chẳng dám ló mặt .

 

Khi bước chùa, thề sẽ cầu khấn gì – chỉ dạo. Không ngờ, gặp nàng. Giữa khung cảnh tuyết trắng, dây leo tím buông, nàng xuất hiện như một vệt sáng dịu dàng. Ta suýt quên mất vết thương môi lành.

 

Khi nàng hỏi: “Thế tử thương ?”, giọng nàng thật nhẹ, chút lo lắng. Ta chỉ thể đáp:

“Ừ, ngã.”

 

Ánh mắt nàng dịu dàng, đôi mắt trong như nước hồ. Tim chợt loạn. Ta : “Đừng buồn, Trần Kiệu xứng đáng, còn vẫn luôn ở đây.” khi mở miệng, chỉ :

“Tết Đông vui vẻ.”

 

Rồi vội vàng . Đại sư trong điện , mỉm :

“Thí chủ, nhân sinh đời, vạn sự tùy tâm.”

 

Tùy tâm ? Nếu tùy tâm… chỉ một điều – kiếp , cùng nàng.

Loading...