Nguyên Tắc Của Anh, Tang Lễ Của Tôi - 5
Cập nhật lúc: 2025-12-13 01:22:54
Lượt xem: 159
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Phó Trầm Chu cầm lấy, còn kịp xem kỹ.
Chu Vân Nhi mắt nhanh tay lẹ, liếc một cái đầy ngạc nhiên, lấy tay che gần hết tờ đơn:
“Anh Trầm Chu, ký , chị Dĩ Đường đang nộp đơn xin tăng lương đó!”
Phó Trầm Chu nghi ngờ gì, tiện tay ký tên, đưa cho :
“Lâm Dĩ Đường, bệnh của em là bệnh nhà giàu, cần điều trị dài lâu. Sau em cố gắng việc đấy.”
Ngữ khí xã giao, lạnh nhạt như ngoài.
chữ ký giấy, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Lương tháng của chỉ vỏn vẹn 5.000 tệ, chỉ gánh nợ mua nhà , mà còn lo bộ sinh hoạt phí trong nhà. Sau giờ cật lực kiếm việc thêm, mỗi ngày chỉ ngủ 3–4 tiếng, đến mức chẳng dám mua một ly nước chanh cho .
Ấy mà Phó Trầm Chu vẫn chịu tăng lương cho , sợ nghĩ thiên vị.
Thì … tăng lương cho , chỉ cần một câu của Chu Vân Nhi là đủ.
xoay rời , mang lá đơn ký nộp cho phòng nhân sự.
Bộ phận nhân sự gật đầu, sẽ cố gắng giúp tất thủ tục càng sớm càng .
cũng gật đầu, đó đích đến ngân hàng một chuyến, hủy bỏ hợp đồng thanh toán khoản vay nhà hàng tháng cho Phó Trầm Chu.
Tối hôm đó, về nhà, hiếm hoi lắm mới nhắn tin báo : rằng bố Chu Vân Nhi quen khí hậu, – với tư cách là “chủ nhà” – chăm sóc.
ảnh bố Chu vòng bạn bè của Chu Vân Nhi, tinh thần phơi phới, sắc mặt hồng hào — cũng chẳng thèm vạch trần.
Thôi thì cũng , nếu ở cùng mái nhà với , e là sẽ gặp ác mộng mất.
Hôm là thứ Bảy. tổ chức một buổi lễ tang đơn giản cho , chỉ mời vài bạn thiết từ thời đại học.
Tối đến, nhân tiện tổ chức một bữa tiệc tiễn xuất ngoại.
Dù thì , lẽ… sẽ về nữa.
Khi bước phòng riêng trong nhà hàng, một cô bạn cùng ký túc vệ sinh.
Chờ hơn mười phút, định tìm, thì cô đẩy cửa bước , mặt rạng rỡ:
“Đường Đường, chồng hôm nay tăng ca ? Tớ gặp , kéo luôn đến ăn chung cho vui!”
Cánh cửa dần mở , hình cao lớn của Phó Trầm Chu khiến cả phòng như nghẹt thở. Anh lạnh lùng .
Ngay bên cạnh, Chu Vân Nhi ló đầu , vẫy tay:
“Chị Dĩ Đường, chị bí mật tụ tập rủ Trầm Chu, chẳng lẽ đang ảnh ?”
Lễ tang sáng nay Phó Trầm Chu xuất hiện. Những bạn còn đều là trưởng thành, hiểu chuyện nên hỏi gì.
Chỉ cô bạn ký túc “não cá vàng” cứ tò mò chuyện và thế nào.
tùy tiện dối là tăng ca để đánh trống lảng.
Không ngờ cô tình cờ gặp thật… còn kéo theo!
Tất cả bạn bè đều sững , tay đặt bàn.
Trong group chat riêng, nhắn tới tấp:
【Người cùng Phó Trầm Chu là ai ? Nhìn sai sai!】
【Đường Đường, đừng là… đó là cái cô Chu Vân Nhi mà từng kể?!】
【Không thể tin ! Phó Trầm Chu điên ? Dắt đến thẳng mặt luôn?!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyen-tac-cua-anh-tang-le-cua-toi/5.html.]
Chỉ cô bạn “vô tư quá mức” là nhận khí đang ngột ngạt, còn hồ hởi với Phó Trầm Chu:
“Trầm Chu , ! Đường Đường chỉ mỗi thôi, hai định bao giờ cưới thế? Cho tụi mừng một cái!”
Người bên cạnh lập tức huých cô một cái, hiệu bằng ánh mắt.
Cô vẫn ngơ ngác hiểu gì.
Phó Trầm Chu hừ lạnh một tiếng, kéo Chu Vân Nhi xuống chỗ trống đối diện .
Trong đôi mắt đen sâu dấy lên nhiều cảm xúc:
“Lâm Dĩ Đường, em tốn công điều tra và Vân Nhi ăn ở , bí mật rủ đám đến… chẳng để ép cưới em ?”
Đây là quán ăn mà hai chúng thường xuyên đến suốt thời gian yêu — từng ngầm hứa với sẽ bao giờ đưa ngoài tới.
thật sự sẽ đưa Chu Vân Nhi tới đây, chỉ bất lực đáp:
“Không , chỉ là tình cờ thôi.”
Mọi đều mặt, cũng chẳng tiện ầm lên, đành coi hai kẻ “khách mời” như tồn tại.
Chu Vân Nhi chịu yên, khẽ đẩy tay Phó Trầm Chu:
“Anh Trầm Chu~ Em ăn tôm, tay em vụng lắm, bóc giúp em ?”
Một bạn nữ bật :
“Chị gái , chị chứ, Phó Trầm Chu mắc bệnh sạch sẽ đấy, từ đến giờ bao giờ bóc—”
Còn hết câu, cả bọn trơ mắt Phó Trầm Chu bình thản gắp mấy con tôm cho đĩa, … đeo găng tay, bắt đầu bóc từng con.
Phải rằng, ngày khi chúng công khai hẹn hò rủ ăn quán bình dân, bạn bè từng hô hào bóc tôm đút cho ăn.
Kết quả? Anh lập tức biến sắc, cho rằng chuyện đó quá bẩn thỉu.
Còn bây giờ… mắt bao , Chu Vân Nhi cố ý há miệng:
“Ah——”
Và Phó Trầm Chu… khéo léo đút cho cô .
Ánh mắt tràn đầy yêu chiều.
Nên nhận , sắc mặt lạnh tanh.
Ai nấy đều sang — vẫn bình tĩnh như chẳng gì, nhưng bàn tay bàn siết chặt thành nắm đấm.
Dù cô bạn “vô tâm vô phổi” ban đầu hiểu gì, nhưng khi chứng kiến cảnh đó cũng nhíu mày, chất vấn:
“Phó Trầm Chu, cô gái là ai ? Anh bóc tôm cho Đường Đường, bóc cho cô ?!”
Phó Trầm Chu sững , lúc mới giật phản ứng. Tay chân luống cuống bóc thêm một con tôm nữa, dậy định vượt qua cả bàn để đút ăn.
lập tức ngăn :
“Không cần. thích.”
Ánh mắt Phó Trầm Chu đổi. Họ nâng ly, bóng gió mà như đ.â.m thẳng mặt :
“Đường Đường, chạy là đúng , càng xa càng !”
“Có những loại tệ tới mức nuôi kiểu gì cũng thành sói mắt trắng thôi!”
Phó Trầm Chu dù chậm cũng gì đó sai, nhíu mày hỏi:
“Chạy? Các cái gì ?”
Bạn bè đồng loạt , phả từng câu châm chọc:
“Đường Đường sắp sang nước ngoài cho tập đoàn lớn đấy. Làm bạn trai mà ?”
6
Phó Trầm Chu đầy thể tin nổi.
Một giây , hừ lạnh, đáy mắt ngập ý khinh miệt:
“Nói dối cũng chút thực tế. Tập đoàn nào mù mắt mới nhận cô ? Mọi đừng phụ họa cho cô nữa!”
Thái độ ngạo mạn của khiến cả nhóm bạn bật dậy vì tức giận.
vội kéo họ , sợ chuyện leo thang.
Chu Vân Nhi lập tức đóng vai “mỹ nhân cứu hùng”, chắn mặt Phó Trầm Chu, nước mắt lưng tròng:
“Xin , là em nên đòi ăn tôm… đừng gây sự với Trầm Chu.”
“Chị Dĩ Đường, chị đừng giả bộ nước ngoài để câu kéo Trầm Chu nữa, còn kéo cả nhóm bạn tới để khó xử. Em đây!”
Nói xong cô chạy ngoài.