Ai ngờ anh còn lầm bầm bổ sung, vẻ không cam lòng:
“Nhưng mà... hại anh mừng hụt một trận. Còn tưởng em thật sự quan tâm anh mặc quần lót màu gì cơ…”
“Khụ khụ!”
Thời Tinh Tầm nhướng mày, giọng cười như không, âm cuối kéo dài như thể hai ta đang chơi trò gì mờ ám.
Tôi biết ngay, đầu óc anh toàn rác rưởi.
Đúng là ô nhiễm tinh thần!
Tôi hít sâu ổn định lại tâm trí, rồi chìa tay ra trước mặt anh.
Thời Tinh Tầm chớp mắt ngơ ngác, sau đó liền nắm lấy tay tôi và cúi đầu hôn lên mu bàn tay...
Aaaa! Tôi chịu thua anh thật rồi!
Suốt ngày phát bệnh yêu đương!
Tôi hất tay anh ra, giả vờ giận dỗi:
“Việc thứ hai, đưa điện thoại đây, kiểm tra đột xuất.”
Anh chẳng phản kháng, ngoan ngoãn dâng lên bằng hai tay.
Thành thật mà nói, tôi không biết mật khẩu điện thoại anh.
Sinh nhật anh? Sinh nhật tôi? Ngày debut?
Thôi kệ, tôi lười đoán. Cứ dí màn hình vào mặt anh nhận diện.
Mở khóa xong, tôi phát hiện giao diện điện thoại của Thời Tinh Tầm sạch sẽ tới mức đáng ngờ, hình nền mặc định chưa từng đổi.
Đây là smartphone hay điện thoại cho người lớn tuổi thế?
Còn đơn giản hơn cả điện thoại của ba tôi...
Nén lại cơn muốn cà khịa, tôi mở khung chat giữa anh và Thôi Nhiên.
8
Sáng sớm 8 giờ hôm kia.
Thôi Nhiên: [Anh Tinh, cảm ơn anh đã đưa em về tối qua~]
Thôi Nhiên: [Em hình như say quá, còn ôm anh không buông ấy (☍﹏⁰)]
Thời Tinh Tầm: [Không sao.]
Thời Tinh Tầm: [Cô ôm trợ lý của tôi.]
Thời Tinh Tầm: [Cậu ta là người đưa cô về.]
Thời Tinh Tầm: [Còn nữa, cô lớn tuổi hơn tôi, đừng gọi tôi là “anh”. Tôi cũng không có thói quen nhận thêm em gái khắp nơi.]
Xem xong đoạn chat đầy đủ ngày hôm đó, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
... đúng là “ôm nhầm người” – ôm nhầm trợ lý của người ta!
Thôi Nhiên chắc định giả say để tạo cơ hội, ai dè say thật, mắt mũi hoa cả lên, nhìn nhầm luôn đối tượng.
Thấy tôi cười, Thời Tinh Tầm hiếm khi tò mò, nghiêng đầu hỏi:
“Có gì buồn cười à?”
Tôi trả lại điện thoại cho anh, kể lại chuyện Thôi Nhiên hôm nay.
Kể mãi, kể mãi, tôi chẳng hiểu sao lại bị anh kéo vào lòng lúc nào không hay.
Tên này, rõ ràng đang thèm khát sắc đẹp và cơ thể tôi!
Mà nói đi cũng phải nói lại, ôm Thời Tinh Tầm làm gối thật sự rất đã.
Cơ bắp chưa siết mà cũng rắn chắc vừa đủ, phòng bật điều hòa mà người anh vẫn ấm.
Toàn thân sạch sẽ sau khi tắm, mùi hương khiến người ta yên lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyen-cung-em-di-den-tan-cung-the-gian/chuong-4.html.]
Tôi vừa lắc lư chân vừa kể xong chuyện:
“Cô ta đã xóa mấy tin nhắn sau cùng của anh, cố tình tạo ra không khí mập mờ.”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Nhưng cô ta làm vậy để làm gì chứ? Nhìn sơ là biết chiêu trò trẻ con mà.”
Thời Tinh Tầm chẳng mấy quan tâm, những ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi.
Giọng khàn khàn:
“Nhưng hiệu quả. Lời nói dối một khi được tin là thật, rất khó để thay đổi.”
Anh ngừng một nhịp, giọng chậm rãi, dịu dàng như rót mật:
“Có thể hôm nay em vì đoạn chat kia mà xử tử anh không cần điều tra.”
“Có thể nếu anh thật sự giấu diếm, không cho em xem điện thoại, em sẽ càng nghi.”
“Có thể hai ta vì chuyện này giận dỗi nhau, cắt đứt liên lạc, để lại một hiểu lầm không bao giờ hóa giải được.”
“Mà tất cả chỉ bắt đầu từ lời nói dối ấy.”
“Thực ra, dám thẳng thắn hỏi điều mình nghi ngờ, dám trao đổi sự chân thành – đó là điều rất ít người làm được.”
“Và em, chính là người như vậy.”
Đêm mát như nước, ánh trăng lặng lẽ rót vào đôi mắt đen nhánh của anh, lấp lánh như có sao trời rơi xuống.
Tôi nằm trong lòng anh, mặt đỏ tim đập, được dỗ ngọt đến choáng váng.
Lúc này anh trông lại có vẻ... khá giống người tử tế đấy.
Tôi vui vẻ hỏi lại:
“Thế anh có phải người như thế không?”
Thời Tinh Tầm làm bộ suy nghĩ, sau đó bất ngờ bế tôi bật dậy.
Tôi giật mình ôm chặt lấy cổ anh theo phản xạ, động tác này hình như khiến anh vui lắm.
Anh bật cười, giọng cợt nhả trở lại:
“Đồng chí Chu, anh là công dân tốt lắm đấy.”
“Tốt đến mức... không chờ nổi để cho em kiểm chứng chất vải của cái quần lót gấu con ấy luôn rồi.”
Aaaa, anh định làm gì đó?!
Vừa khen anh xong là hối hận liền!
Tên thú vật! Anh chẳng phải người tốt gì hết!!!
9
Khi tôi mềm nhũn nằm bẹp trên giường, không muốn động đậy một ngón tay...
Tôi biết, bữa đầu thỏ cay hôm nay coi như bỏ.
Thời Tinh Tầm thì tươi tỉnh đến mức đáng ghét.
Thậm chí còn đủ sức dựa vào đầu giường xem lại phim tôi đóng hồi mới ra mắt.
“Anh xem đến lần thứ 34 rồi đấy. Thuộc thoại còn hơn cả em là diễn viên chính. Không thấy chán à?”
Tôi ngáp dài, mắt lờ đờ nhìn màn hình máy tính bảng.
“Miễn có em thì không thấy chán.”
Chậc, chắc ông này đi học khóa “thả thính” cấp tốc rồi.
Không tệ, tiếp tục phát huy nhé.
Phim chiếu tới cảnh kinh điển khi nam chính tặng tôi chiếc nhẫn kết bằng cỏ dại rồi bẽn lẽn tỏ tình.
Bỗng Thời Tinh Tầm nói:
“Hay là... mình công khai luôn đi.”
Hả????