Đội trưởng Lý tắt đoạn phim thẩm vấn.
Tô Tình hỏi, vẻ vẫn chưa thỏa mãn:
"Hắn ta sẽ c.h.ế.t chứ?"
"Sẽ."
"Bằng chứng đã rõ."
Tô Tình hài lòng gật đầu:
"Vậy thì tốt."
Vừa nói, cô ấy vừa ngẩng đầu lên, đáng thương hỏi Đội trưởng Lý:
"Vậy bao giờ tôi có thể về nhà?"
"Mệt quá."
Đội trưởng Lý đã gặp vô số loại nghi phạm.
Nhưng Tô Tình, đặc biệt khó nhằn.
"Câu chuyện vẫn chưa kể hết, cô còn muốn nghe không?"
Tô Tình không chút do dự gật đầu: "Nghe ạ!"
Câu chuyện tiếp theo, gần như đều là suy đoán của Lý Kiến Quốc.
Nhưng ông ấy là một cảnh sát hình sự kỳ cựu, phần lớn suy đoán đều chính xác đến tám chín phần.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Theo thời gian trôi đi, tinh thần của Mạnh Giai Kỳ dần hồi phục bình thường."
"Cô ấy muốn tóm được hung thủ."
Mạnh Giai Kỳ nghe nói, hung thủ đều thích trở lại hiện trường vụ án.
Thế là cô ấy đổi tên, chuyển về Khu dân cư Ninh Viễn, mua căn 301 nằm ngay dưới căn 401.
Cô ấy kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, cô ấy đã nhìn thấy Trương Vĩ.
Lúc đó, Trương Vĩ đang ngồi xổm trên đất hút thuốc.
Dáng vẻ của hắn ta rất đặc biệt, khoanh chân, tựa vào tường.
Tay phải cầm thuốc, tay trái khép hai ngón tay lại, đầu ngón tay gõ nhịp xuống đất.
Đó là một động tác theo thói quen rất hiếm thấy.
Trong một khoảnh khắc, ký ức ập đến với Mạnh Giai Kỳ.
Tôi nhìn thẳng Đội trưởng Lý:
"Ông đang ngụ ý, tôi chính là Mạnh Giai Kỳ sao?"
Đội trưởng Lý cẩn thận quan sát tôi, dường như muốn tìm thấy dấu vết của Mạnh Giai Kỳ trên mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguy-tao-chung-cu/chuong-14.html.]
"Không phải sao?"
Tôi thong thả ngả người ra sau:
"Đương nhiên không phải."
Đội trưởng Lý gõ gõ bàn:
"Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, nhân cách của cô gần như là mâu thuẫn."
"Cô nhát gan, nhưng lại mua căn nhà ở ngay dưới căn hung trạch."
"Cô phiền phức, gặp phải sự quấy rối của Trương Vĩ thì than vãn làm phiền cả đồng nghiệp, môi giới, thậm chí là cả tôi."
"Thế nhưng cô lại không có bạn trai, thậm chí không có một người bạn thân thiết nào."
"Và cả con vịt nhựa màu vàng này nữa… giống hệt cái trong phòng vật chứng, cô giải thích sao?"
Tôi nhún vai:
"Trương Vĩ nói hắn ta gây án là ý trời."
"Nói không chừng đây cũng là ý trời thì sao?"
Đội trưởng Lý nghiêm khắc quát:
"Nghiêm túc vào!"
"Tôi đang giúp cô đấy!"
"Cô có biết Trương Vĩ muốn kiện cô tội cố ý gây thương tích không?"
"Nếu cô thành thật khai báo, tôi có thể giúp cô xin được sự xử lý khoan hồng nhất."
Tôi tốt bụng nhắc nhở:
"Trong lời kể của ông và Trương Vĩ, Mạnh Giai Kỳ là một đại mỹ nhân đấy."
"Nhưng hắn ta gọi tôi là gì ấy nhỉ? À đúng rồi… 'Ba phần gái bình thường'."
Đội trưởng Lý nhìn thẳng vào mắt tôi, chắc chắn nói:
"Cô đã phẫu thuật thẩm mỹ."
Tôi nghiêng đầu nhìn ông ấy, sau đó hơi cúi người về phía trước:
"Đội trưởng Lý, tất cả giả thuyết của ông đều được xây dựng dựa trên việc tôi là Mạnh Giai Kỳ."
"Nhưng nếu… tôi không phải cô ấy thì sao?"
Khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra.
Cảnh sát Vương cầm một bản báo cáo đi vào, anh ta liếc nhìn tôi, rồi lại khẽ lắc đầu với Đội trưởng Lý.
Đội trưởng Lý không thể tin nổi, giật lấy bản báo cáo, đồng tử đột ngột co lại. Tôi mỉm cười.
Tôi tên là Tô Tình, không có hồ sơ phẫu thuật thẩm mỹ, cũng chưa từng đổi tên.
Quỹ đạo cuộc đời tôi cực kỳ bình thường, hoàn toàn chưa từng có bất kỳ mối liên hệ nào với Trương Vĩ.