[Góc nhìn Đội trưởng Lý]
Đội trưởng Lý sững người một lát, cúi đầu kiểm tra điện thoại.
Trên đó quả nhiên có một tin nhắn Tô Tình gửi cho anh:
[Đội trưởng Lý, cứu mạng! Có kẻ xấu xông vào rồi!]
Đáng tiếc vì anh đã đặt Tô Tình vào chế độ không làm phiền, nên không thể xem được ngay lập tức.
Mà thời gian gửi tin nhắn cũng hoàn toàn trùng khớp với thời điểm xảy ra vụ án.
Trong chớp mắt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Đội trưởng Lý:
Chẳng lẽ việc này cũng nằm trong tính toán của Tô Tình?
Cảnh sát Vương nghi ngờ hỏi:
"Cô có hai chiếc điện thoại sao?"
"Tôi nhớ chiếc điện thoại ở phòng khách lúc xảy ra vụ án đang livestream, sau đó bị Trương Vĩ đập hỏng rồi mà."
Tô Tình rụt rè trả lời:
"Tôi mới mua một chiếc, chỉ là sợ nhỡ may gặp phải kẻ xấu giật mất điện thoại, thì tôi vẫn còn chiếc khác để báo cảnh sát."
"Lúc đó tôi sợ quá, phản ứng đầu tiên là tìm chú cầu cứu."
Phải nói sao đây?
Mọi thứ đều hoàn hảo không tì vết.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Dường như đây chỉ là phản ứng bình thường của một cô gái bị dọa sợ, dần dần suy sụp rồi tự cứu mình.
Đội trưởng Lý bắt đầu do dự: Nên rút quân? Hay đưa cô ấy về sở cảnh sát với tư cách nghi phạm?
Đang lúc suy nghĩ, Tô Tình bỗng nhiên lên tiếng.
"Tôi muốn trực tiếp xin lỗi hắn."
Theo lý mà nói thì việc này không hợp quy định.
Nhưng Đội trưởng Lý vẫn đồng ý.
Anh muốn biết, rốt cuộc hai người này, ai đang nói dối.
[Góc nhìn Tô Tình]
Dưới sự hộ tống của ít nhất sáu cảnh sát, tôi đến bệnh viện.
Bác sĩ giới thiệu sơ qua tình hình của Trương Vĩ:
"Bị bỏng cấp độ hai sâu, một phần mô đã hoại tử."
"Công việc làm sạch vết thương rất khó khăn, độ phức tạp rất cao."
Trong lúc nói chuyện, một cô y tá trẻ mắt sưng đỏ, giọng nói nghèn nghẹn vì khóc đi tới:
"Bác sĩ Trần, bệnh nhân vừa tiêm xong thuốc giảm đau."
"Bây giờ đang lơ mơ, ý thức không được tỉnh táo lắm."
Bác sĩ gật đầu, ra hiệu cô ấy đi nghỉ trước.
Nói rồi, lại bất mãn phàn nàn:
"Bệnh nhân này tính tình quá tệ."
"Đã chửi cho ba cô y tá trẻ khoa chúng tôi khóc rồi."
"Với lại ăn nói đặc biệt thô tục."
Đội trưởng Lý ái ngại vỗ vai đối phương, rồi hỏi:
"Bây giờ hắn có tiện gặp người không?"
Bác sĩ nhún vai:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguy-tao-chung-cu/chuong-10.html.]
"Gặp thì gặp được, chỉ là ý thức có thể hơi mơ hồ."
Sau một hồi quanh co, chúng tôi gặp được Trương Vĩ.
Chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng hắn rên rỉ "ối ối".
Nghe thấy có người vào, hắn không chút nghĩ ngợi chửi bới:
"Cút!"
Đồng thời, ánh mắt hắn quét về phía cửa, rồi dừng lại trên mặt tôi.
Tôi nở một nụ cười áy náy với hắn.
Ngay sau đó, Trương Vĩ gầm lên:
"Bắt cô ta lại!"
"Lão tử biến thành thế này đều là do cô ta hại!"
Quả thật rất thảm.
Tôi nghiêng đầu đánh giá hắn.
Phần lớn da trên người Trương Vĩ bị băng gạc quấn kín, một bên mắt hoàn toàn không mở được.
Những phần lộ ra ngoài thì sưng đỏ lở loét, dịch mô không ngừng rỉ ra.
Hắn dùng con mắt còn lại trừng tôi đầy ác ý:
"Cô là cố ý!"
Tôi đi đến chiếc ghế cạnh giường bệnh ngồi xuống, tốt bụng giúp hắn vén lại góc chăn:
"Anh trai, tôi đều nghe Đội trưởng Lý nói rồi."
"Anh tưởng tôi cố ý giăng bẫy hại anh."
"Nhưng đó thật sự chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi."
"Hơn nữa cảnh sát đã tìm kiếm rồi, hoàn toàn không có kiện hàng bị mất mà anh nói, có phải anh nhớ nhầm rồi không?"
Trương Vĩ sững người, nhìn về phía Đội trưởng Lý như muốn xác nhận.
Tác dụng phụ của thuốc giảm đau ngày càng mạnh.
Mí mắt trên dưới của Trương Vĩ không ngừng cụp xuống, trông chừng sắp ngủ mê man.
Đúng lúc này, tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng:
"Trương Vĩ?"
Ngay khoảnh khắc hắn nhìn về phía tôi.
Tôi đột nhiên nhấc hai chân lên, ngồi xếp bằng trên ghế.
Tay phải chống cằm, cổ tay trái đặt trên đầu gối.
Trương Vĩ bỗng nhiên trợn tròn mắt.
Ngón trỏ và ngón giữa tay trái của tôi khép lại, gõ từng nhịp lên mặt ghế.
Trong ánh mắt ngày càng kinh hãi của Trương Vĩ, tôi thản nhiên cười nhẹ.
Trong lúc cổ tay lật nhẹ, một con vịt nhựa nhỏ màu vàng cũ kỹ, ố vàng, đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay tôi.
Con vịt nhỏ màu vàng bị tôi tung lên rồi lại rơi xuống, phát ra những tiếng động rất khẽ, gần như không nghe thấy.
Cuối cùng, nó rơi xuống n.g.ự.c Trương Vĩ.
Trương Vĩ c.h.ế.t trân nhìn chằm chằm vào cái lỗ rỗng bị khoét bằng vật sắc nhọn ở đáy con vịt nhỏ màu vàng.
Ngay sau đó, hắn phát ra tiếng hét chói tai:
"Là cô!"
"Cô là cô gái căn 401!"
"Cô muốn g.i.ế.c tôi báo thù!"