Cho đến khi phát hiện bắt đầu cố ý tránh ánh mắt của , dùng tấm lưng để đối diện với .
Dù cho những thớ cơ lưng của hằn lên lớp áo len trông cũng vô cùng mắt, nhưng thái độ của đàn ông ...
cảm thấy vô cùng bất mãn.
Có lẽ vì còn ràng buộc bởi mối quan hệ thầy trò trong trường nữa nên giờ đây dám xưng hùng xưng bá trong cái nhà .
tháo kính của , bắt thẳng mắt ,
"Hôm nay mới chỉ em ba thôi đấy, bình thường giờ , em hơn ba mươi cơ."
Nói phịch xuống đùi , vòng tay qua cổ,
"Nào, em đang hờn dỗi chuyện gì thế?"
Anh sang hướng khác, đôi mắt cụp xuống: "Cậu em khóa là ai ."
ngẩn : "Cậu em khóa nào cơ?"
"Chính là cái cứ 8 giờ sáng ngày cuối tuần nhắn tin cho em, ngày nghỉ cũng tìm em hỏi han đủ thứ, cứ như thể thế giới AI Doubao để hỏi bằng."
: ???
Ngoại trừ những lúc giảng bài, bao giờ thấy Thẩm Tu Minh một dài đến thế khi ở riêng với .
Nghĩ đến việc vì chuyện mà hờn dỗi suốt cả buổi sáng, thấy buồn thấy thương.
"Bảo bối , chuyện cho cùng thì vẫn là của đấy thôi."
Thẩm Tu Minh để lộ vẻ mặt đầy kinh ngạc, thể tin nổi.
đưa lịch sử trò chuyện cho xem.
[Sư tỷ, cuối tuần chị về nhà ạ. Chị gặp giáo sư Thẩm ?]
[Nghe giáo sư đang thực hiện một nghiên cứu vô cùng quan trọng, nhờ chị chuyển lời hỏi thăm của bọn em tới thầy nhé. Cảm ơn chị.]
[Giáo sư Thẩm rảnh ạ? Bọn em cũng diện kiến thiên tài trăm năm một của Đại học K.]
[Nếu thầy rảnh thì cũng ạ, lúc nào sư tỷ rảnh thì kể cho bọn em về chuyện của giáo sư với nhé~]
...
Thẩm Tu Minh càng xuống , gương mặt càng trở nên đỏ bừng.
"Fan hâm mộ của đấy." thở dài một cái,
"Lần em vô tình để thấy hình nền điện thoại, nên mới mối quan hệ của chúng ."
nâng lấy gương mặt của đàn ông vạn mê : "Vậy nên vị đại bận rộn , khi nào thì mới định tổ chức buổi gặp mặt fan đây?"
Thẩm Tu Minh một tay bế bổng lên, về phía phòng ngủ cầm lấy điện thoại của .
Anh nhấn giữ nút gửi tin nhắn thoại:
"Xin nhé, bọn đều rảnh."
Bắt quả tang
"Bảo bối ơi, tớ đang đến tháng đau bụng quá, trăm sự nhờ đấy."
"Người yêu ơi, tối qua tớ thức trắng đêm chạy luận văn, thực sự là chịu nổi nữa , tớ sẽ mời ăn bù nhé."
"Daring~~"
"Thôi , !" dấu tay "ngừng ", bảo ba cái ở phòng 403 tém tém giùm cái.
"Chỉ một thôi đấy, nhé!"
Ba bạn cùng phòng đồng thanh reo hò: "Cục cưng ! Cậu là nhất!"
Tháng , giáo sư Cao công tác ở tỉnh ngoài, tiết của thầy chuyển thành tự thực hiện thí nghiệm, do các chị nghiên cứu sinh năm ba hướng dẫn chúng thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-yeu-qua-mang-khuyen-toi-ngung-yeu-di/chuong-15.html.]
Các chị ngày thường cũng bận nên kiểm tra chuyên cần khắt khe lắm, chỉ cần chúng nộp báo cáo thí nghiệm đúng hạn là .
theo quy định, cứ đến giờ lên lớp là vẫn đến phòng học để ký tên điểm danh.
Thế nên ba cái con lợn lười ở phòng giao phó trọng trách điểm danh lên vai .
Chỉ là khi bước từ cửa của phòng học, thấy đang bục giảng là ai...
Trong lòng thầm kêu khổ một tiếng.
——Thẩm Tu Minh? Sao ở đây?
vội vàng lùi hành lang, ngẩng đầu biển phòng học.
, chính là nơi chúng vẫn lên lớp mà.
Chỉ thấy đàn ông diện áo sơ mi trắng, quần tây đen, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay đang cúi đầu lật xem tài liệu gì đó.
khom , kéo thấp vành mũ lưỡi trai xuống, tìm một góc hẻo lánh nhất để .
"Các bạn sinh viên, là Thẩm Tu Minh, sẽ dạy ngày hôm nay, các bạn cứ gọi là sư là .
Trong quá trình thí nghiệm nếu gặp vấn đề gì, lát nữa các bạn cứ việc hỏi ."
Giọng trầm thấp lạnh lùng vang vọng khắp phòng học.
Mấy bạn nữ cạnh từng gặp Thẩm Tu Minh bắt đầu bàn tán nhỏ to:
"Nghe là học trò tâm đắc nhất của giáo sư Cao, hình như là giáo sư đấy, mà trẻ thế ."
"Nghe bảo nhảy lớp thôi, còn học song bằng nữa."
"Thượng đế chắc quên đóng cánh cửa nào của , thông minh trai đến thế. Không bạn gái nhỉ..."
mà tim đập chân run.
Trong lòng thầm khẩn cầu: Ngàn vạn đừng điểm danh! Ngàn vạn đừng—
"Lần đầu tiên gặp mặt, xin phép điểm danh một chút để quen với cả lớp nhé."
Định luật Murphy bảo chúng ,
"Cái gì thể sai, nó sẽ sai."
Hết cách , thôi đành liều một phen .
bò bàn, mở to cuốn sách giáo khoa che kín mặt để tránh ánh của Thẩm Tu Minh.
"Trương Nhã."
hắng giọng một cái, hô to: "Có."
"Tống Tiểu Hoa."
"Có ạ~" Giọng điệu khiến cổ họng bốc khói luôn.
"Trần Phương."
"Có!" Lần là một câu trả lời tràn đầy khí thế.
"Diệp Sầm Sầm."
"Có..."
từ từ ngẩng đầu lên thì phát hiện Thẩm Tu Minh ngay mặt từ lúc nào.
"Vậy nên, bạn ." Đôi bàn tay thon dài cầm cuốn sách của lên.
"Em là Trương Nhã, Tống Tiểu Hoa, Trần Phương, là Diệp Sầm Sầm đây?"
Xong .
Hỏng bét hết cả .