Người Vợ Yếu Ớt Của Gã Đàn Ông Thô Kệch - Chương 4: Cậu Có Muốn Về Nhà Không?
Cập nhật lúc: 2025-11-18 15:57:51
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thanh Thư tỉnh dậy thì ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ. Thay quần áo xong bước mở cửa, một con ch.ó đen to lớn chạy tới. Nó hưng phấn lè lưỡi vòng vòng.
Cậu nhận ngay đây chính là con ch.ó đen lớn cứu tối qua. Nhớ đến tiếng gọi Tiểu Hắc tối qua, cúi xuống xoa xoa đầu Tiểu Hắc.
“Thì mày tên là Tiểu Hắc !”
Cậu xoa nhẹ, Tiểu Hắc ngoan ngoãn cúi đầu , ngẩng lên chờ gãi cằm.
Đầu ngón tay Tống Thanh Thư lạnh, ch.ó đen ấm áp, gãi cằm chó, đầu ngón tay dần dần ấm.
Cậu chợt nhớ ấm của bàn tay nắm lấy lòng bàn chân lúc rạng sáng. Nóng bỏng rực lửa.
Không lẽ là... Cậu đột nhiên giật , chắc , hai họ cũng chỉ mới quen tối qua thôi mà.
Cánh cổng đẩy , Hạ Phong đẩy chiếc xe đạp Thống Nhất cỡ lớn . Trong giỏ xe chứa nhiều đồ: ca , ca đựng bàn chải, bàn chải, khăn mặt,... là đồ dùng hàng ngày, thậm chí còn mua cả xà phòng mới.
Tay còn xách theo thịt heo mua và quả lê tươi.
Anh cũng thấy Tống Thanh Thư đang ở cửa sờ chó: “Dậy ?”
“Vừa lúc, dùng bàn chải, khăn mặt mới đ.á.n.h răng rửa mặt ."
Anh xách đồ tới, đặt đồ vệ sinh cá nhân lên giá rửa mặt.
Tiểu Hắc ngửi thấy mùi thịt liền chạy ngay đến bên Hạ Phong, qua , đuôi vẫy càng lúc càng mạnh, đập ống quần Hạ Phong phát tiếng đùng đùng.
Tống Thanh Thư lấy đồ mới mua rửa mặt xong, liền thấy ống khói nóc bếp đang bốc lên làn khói lượn lờ. Nhà hàng xóm cũng chịu kém cạnh, khói cong lên bay vút lên trời, dần dần tan .
Cậu chớp chớp mắt, Tiểu Hắc đuổi ngoài chơi với , dùng chân cào ống quần . Thái độ khác hẳn khi đối xử với Hạ Phong.
Cậu đến cửa bếp, Hạ Phong nhóm bếp lửa, mặc một chiếc tạp dề màu đen, trông hề kệch cỡm hình cao lớn của , ngược còn mang cảm giác của một đàn ông của gia đình.
Ánh mắt còn kịp dừng lâu, đàn ông bắt gặp.
Hạ Phong thả miếng mỡ heo mua nồi, lẫn một chút thịt nạc. Trên thớt là ớt xanh và đậu cô ve thái nhỏ. Bên cạnh còn một cái bát, bên trong là thịt nạc cắt lát dài.
Anh vung xẻng xào, tiện miệng hỏi: “Đói ?”
Tiểu Hắc chân đang vặn vẹo hình to lớn rên rỉ khe khẽ. Tống Thanh Thư sững sờ một lát mới "Ừ" một tiếng.
Mỡ heo nóng chiên dầu, khói dầu bay lượn trong bếp, đưa tay mở cửa sổ bếp.
Khói theo cửa sổ bay ngoài, đậu cây hồng ngay bên ngoài bếp, lá cây trở nên bóng loáng, đung đưa đón nắng sự chăm sóc của gió.
Quay , thấy củi trong bếp cháy gần hết, sắp rơi xuống. Cậu vội vàng đưa tay nhét thêm .
May mắn là nước trong củi sấy khô, đáy bếp cũng nóng. Cậu bếp, mũi khẽ hít hà, mỡ heo ép cạn, trở thành những miếng mỏng dính.
Hạ Phong múc dầu heo chiên xong và tóp mỡ , giữ một ít dầu đáy nồi, bỏ thịt heo tươi cắt lát chút mỡ . Anh đặt xẻng xào xuống, chuẩn thêm củi.
Thấy mắt Tống Thanh Thư chằm chằm nồi rời, thực sự đói .
“Ra ngoài chơi với Tiểu Hắc một lát , lát nữa xào ớt sẽ cay lắm đấy.”
Anh như đang xua đuổi một đứa trẻ. Tống Thanh Thư nấu ăn, ở đây sợ vướng tay , "ồ" một tiếng gọi Tiểu Hắc .
Tống Thanh Thư vốn nghĩ sẽ cay đến mức nào, nhưng quả nhiên, những quả ớt xanh tưởng chừng vô hại thả nồi, kèm theo tiếng xèo xèo, khói xanh cay nồng bay .
Cậu nhịn ho, nhưng mùi cay xộc thẳng mũi, khó chịu.
Tống Thanh Thư vẫn nhịn cho đến khi đàn ông trong bếp ho hai tiếng ngáp một cái mới dám ho.
Xào một lúc, mùi cay nồng tan , hương thơm dần lan tỏa. Tiểu Hắc cũng phấn khích, đầu ngậm cái chậu sắt nhỏ của mặt Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư nhịn , bếp.
Chỉ thấy Hạ Phong đặt món thịt xào ớt xào xong lên nồi lớn, đổ thêm chút dầu nồi nhỏ, cho đậu cô ve và hành lá xào, thêm chút muối và gia vị, cuối cùng đập hai quả trứng gà .
Món tốn thời gian, trứng cho nồi cơ bản cần lửa nữa. Hạ Phong tùy ý đảo vài , nhét củi cháy hết lớp tro.
“Xong , ăn cơm thôi.”
Tống Thanh Thư định giúp bưng thức ăn, thì cánh cổng đẩy , Tiểu Hắc vứt chậu cơm, "Gâu gâu" hai tiếng.
Hạ Phong bước , thì là dì Lưu hàng xóm.
Bà mang đến một đĩa bánh rán hành, bằng bột mì trắng, bên trong hành lá, chiên vàng, thơm.
“Tiểu Phong, hôm nay ăn sớm thế ?”
Tuy ngoài bảy mươi, nhưng bà Lưu Thúy Linh sức khỏe , ăn khỏe khỏe. Đứa con nhỏ nhất trong nhà cũng trưởng thành, mấy đứa con thành đạt, ở thành phố. Hễ về nhà là chúng gửi cho bà gạo, bột, dầu ăn và tiền. Bà lão nuôi hai con ch.ó nhỏ, trong nhà cũng gà vịt, cuộc sống khá sung túc.
Vì Hạ Phong bình thường giúp bà bóng đèn, ch.ó gà trong nhà lạc cũng giúp tìm, nên bà luôn đối xử với Hạ Phong.
Theo vai vế, Hạ Phong với chồng bà Lưu là cùng thế hệ, nên Hạ Phong thể gọi bà là bà.
“Vâng, hôm nay nhà , chị mang bánh rán sang đây, chúng cùng ăn.”
Tống Thanh Thư đang bưng đĩa thịt xào ớt, sặc đến mức hắt xì, tới thấy liền : “ đó bà, chúng ăn cùng .”
Bà Lưu khuôn mặt Tống Thanh Thư, đứa bé trông bảnh bao, tuấn tú trắng trẻo, chỉ là vẻ bệnh tật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-vo-yeu-ot-cua-ga-dan-ong-tho-kech/chuong-4-cau-co-muon-ve-nha-khong.html.]
Bà Tống Thanh Thư liền vội vàng xua tay: “Ôi, thể gọi là bà , khác vai vế .”
“Trong nhà còn gà vịt cho ăn nữa. Hôm nay nhiều, sợ Tiểu Phong nấu ăn nên mới mang sang thôi.”
Nói xong, bà đặt cái đĩa tay Hạ Phong, nhanh nhẹn bước khỏi cổng.
Hạ Phong mở nồi, bên trong là bánh mì bột trắng và cháo khoai lang loãng. Anh múc hai bát cùng bưng phòng khách.
Trên bàn bày hai món ăn và một đĩa bánh rán hành lá. Anh nấu ăn hào phóng, phần thức ăn hề nhỏ, hai ăn chừng là đủ.
Sợ Tống Thanh Thư ngại, cầm một cái bánh trực tiếp đưa cho Tống Thanh Thư: “Chị Lưu nấu ăn ngon, bánh rán dầu mà ngon, nếm thử .”
Tống Thanh Thư ngẩn nhận lấy cái bánh rán, vẫn còn nóng, quá bỏng, mùi hành thơm lừng xộc thẳng mũi.
Thật sự thơm.
“Chị Lưu?” Tống Thanh Thư nhịn hỏi.
“Ừ, cùng vai với chồng bà . Rất nhiều trong thôn gọi là ông, nhỏ hơn chút nữa thì gọi là ông cố nhỏ .”
Tống Thanh Thư trong thôn phân vai vế, đều kính trọng Hạ Phong, ngờ vai vế lớn đến .
Vẻ mặt kinh ngạc của quá rõ ràng, cả như một chú mèo con dọa sợ, mắt mở to tròn xoe, ngay cả miệng cũng vô thức hé mở một chút.
“Ông thích ăn bánh rán, nào bà cũng nhiều, gửi sang hai cái.”
, trong đĩa vặn là hai miếng bánh rán gấp thành hình tam giác, dày dặn đều đặn, ăn chồng lên cũng quá khó khăn.
Cắn một miếng, bột mì mềm mại, mùi hành và gia vị hòa quyện, tràn ngập khoang miệng, xen lẫn mùi dầu thơm, càng nhai càng ngon.
Thỉnh thoảng nhai vội quá, chút nghẹn, Tống Thanh Thư liền cúi đầu học theo Hạ Phong húp cháo loãng.
Tiểu Hắc ở ngoài sốt ruột vòng vòng, cuối cùng ngậm cái chậu sắt của tha tới, "Keng" một tiếng rơi xuống nền gạch.
Tống Thanh Thư thấy Tiểu Hắc mở to mắt tròn, chằm chằm món ăn bàn và hai qua , bộ dạng thèm thuồng đến mức trèo lên bàn thật buồn .
Cậu nhếch môi: “Nó cũng ăn cơm .”
Tưởng rằng sẽ nhận hồi đáp, nhưng Hạ Phong trả lời: “Ừ, cứ ăn , cho nó ăn.”
Rồi gắp hai miếng khoai lang từ bát cháo khoai lang loãng ném cho Tiểu Hắc, cầm lấy cái bánh mì bột trắng, tự ăn.
Tống Thanh Thư càng thấy thú vị hơn, cũng đưa đũa gắp thức ăn. Thịt xào ớt vẫn chút vị cay, giỏi ăn ớt lắm.
Hạ Phong liền gắp những miếng thịt nạc , dồn món đậu cô ve sang một bên, để ăn.
Cậu ăn hết một chút, Hạ Phong gắp thêm. Tống Thanh Thư đành : “Đừng gắp nữa , em ăn trứng.”
đậu cô ve thái nhỏ, dù dính chút trứng cũng dễ gắp. Gắp những miếng lớn thì dùng đũa sẽ khó khăn.
Hạ Phong dậy, lấy một cái muỗng sắt từ chiếc bàn vuông lớn đặt mặt Tống Thanh Thư.
Theo phép lịch sự, Tống Thanh Thư vô thức lời cảm ơn: “Cảm ơn nha, .”
Hạ Phong : “Cậu tên gọi ở nhà ?”
Tống Thanh Thư tại đột nhiên hỏi điều , nhưng vẫn gật đầu, cái tên mật mà bà nội thường gọi trong ký ức: “bé con.”
Cái tên đối với một thanh niên trưởng thành mà , thật sự ngây ngô.
Hạ Phong thấy . Ngược , cảm thấy đây hẳn là tình yêu mà nhà dành cho Tống Thanh Thư, cộng thêm Tống Thanh Thư khuôn mặt trắng trẻo, lộ rõ tuổi tác. Rất phù hợp.
“Bé con, sẽ sống ở đây.”
“Không cần khách sáo như , cần cái gì cũng cảm ơn .”
Tống Thanh Thư lớn lên trong trại trẻ mồ côi từ năm tám tuổi. Tất cả giáo viên và Bố Viện Trưởng đều dạy lễ phép, đối xử hòa nhã với , hiểu chuyện. bây giờ, Hạ Phong , cần khách sáo.
Vậy , thật sự thể coi nơi là nhà ?
Cậu nuốt xuống vị chua chát nơi cổ họng, nở một nụ : “Vâng, em lời .”
Hạ Phong ăn hết ớt trong đĩa thịt xào ớt. Thịt cũng ăn hết khi Tống Thanh Thư từ chối, chỉ còn một ít nước sốt.
Món đậu cô ve xào trứng cũng ăn, nhưng thấy Tống Thanh Thư cố gắng mãi, ăn hết bánh rán mà vẫn còn thừa hơn nửa đĩa, cháo loãng cũng chỉ ăn hết một miếng khoai lang và uống nửa bát.
Anh chợt hiểu tại gầy đến .
“Anh, em thật sự no . Bánh rán đó chắc bụng lắm, ăn nữa sẽ khó chịu.” Cậu một cách nghiêm túc.
“Lát nữa còn ?”
Hạ Phong lắc đầu: “Sáng nay gặp trưởng thôn, hôm nay cần nữa, hình như là kết thúc sớm.”
Tống Thanh Thư điều chỉnh ký ức của nguyên chủ trong đầu. Việc xuống nông thôn đều là ba năm, mới đến hai năm thôi: “Kết thúc ư?”
Hạ Phong đổ chỗ cháo khoai lang loãng còn thừa của chậu cơm chó, Tiểu Hắc l.i.ế.m láp một cách mơ hồ. Lại bẻ chút bánh mì bột trắng cho nước sốt thịt xào ớt, trộn đều, vẻ mặt đổi: “Ừ, là sự sắp xếp theo chính sách mới.”
Hạ Phong nhanh nhẹn , đặt bánh mì chiếc chậu sắt méo mó của Tiểu Hắc.
khi mở miệng, nghiêng khuôn mặt Tống Thanh Thư, thanh niên đang chăm chú Tiểu Hắc ăn cơm một cách ngon lành, vẻ mặt nghiêm túc.
Giọng vẫn ngừng : “Cậu về nhà ?”