Người Vợ Yếu Ớt Của Gã Đàn Ông Thô Kệch - Chương 3: Xoa Bóp Đầu Gối

Cập nhật lúc: 2025-11-18 15:56:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Thanh Thư rửa tay lau miệng xong, bước gian trong.

Hạ Phong đặt chậu gỗ xuống, khăn mặt để ghế đẩu: “Mau rửa ngủ .”

Anh định ở phòng lâu, việc cả ngày, đầy mồ hôi, tắm .

Tống Thanh Thư cởi giày vớ, đặt chân nước ấm, ở cửa bỗng dặn dò: “Rửa xong thì lên giường luôn, nước sẽ mang ngoài khi .”

Đôi chân của thanh niên cũng thon thả trắng trẻo, mạch m.á.u hiện rõ. Ống quần vén cao, đầu gối lộ , khớp xương vốn dĩ hồng hào giờ một mảng bầm tím rõ rệt.

Tống Thanh Thư ánh mắt trong veo, và khẽ "ừ" một tiếng.

Hạ Phong rời ngay, mà bước gần, chỉ chỗ bầm tím: “Cái thế?”

“Em trèo từ cửa sổ, ngã xuống đất, , nặng lắm.”

Hạ Phong nhíu mày. Tuy nghiêm trọng, nhưng da thịt thanh niên mềm mại, vết bầm tím càng trông đáng sợ hơn, mảng xanh lớn xen lẫn màu tím, như thể ngược đãi .

Nhìn bằng mắt thường rõ tình trạng cụ thể vết thương, khom lưng đưa tay chạm xương đầu gối, tránh xa phần da bầm tím.

Tống Thanh Thư chịu nổi, "a... ưm" một tiếng, nước mắt tức khắc trào .

mím môi nén .

Hạ Phong mềm lòng, xoa nắn xương đầu gối một lượt, xác nhận xương cốt vấn đề gì mới rụt tay .

Ngước mắt lên, thấy tiểu thanh niên trí thức như chịu uất ức tày trời, nước mắt chực trào trong đôi mắt ướt át, hàng mi dày đặc hình như còn đọng nước, các sợi mi dính .

Khóe miệng trễ xuống, chóp mũi ửng đỏ làn da gần như trong suốt. Trông tội nghiệp vô cùng.

Hạ Phong dậy, bóng đổ xuống che phủ Tống Thanh Thư. Cậu ngẩng đầu , một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt.

Tống Thanh Thư còn kịp phản ứng, giọt nước mắt đàn ông dùng ngón tay thô ráp lau .

“Sao mà yếu ớt thế.” Giọng Hạ Phong mang chút trêu chọc, nhưng Tống Thanh Thư lúc tâm trạng để đùa.

Ngón tay thô ráp của đàn ông phủ một lớp chai sạn, khi chạm đầu gối gây cảm giác đau nhức, vết thương vốn thể chạm càng thêm ê ẩm.

Cậu ngại dám thành tiếng, chỉ thể c.ắ.n răng nhịn. Thế mà còn đàn ông trêu chọc, nước mắt trong khóe mắt còn luẩn quẩn nữa, mà thành chuỗi hạt lăn dài.

“Sao thế, đừng , sai .”

Lúc càng dỗ dành càng khiến Tống Thanh Thư cảm thấy tủi hơn, mặt .

Hạ Phong hối hận vội vàng lau nước mắt cho , tầm mắt dịch xuống thấy đầu gối nắn đỏ bừng. Màu xanh tím và màu đỏ chồng lên , lúc càng giống bạo hành.

Hạ Phong thở dài tiếng động: “Đừng nữa, tay khỏe, đau thì cứ thẳng.”

Lúc Tống Thanh Thư mới đầu , đôi mắt long lanh chớp chớp, hàng mi dính tách , trông ngây thơ yếu ớt, như thể đang hỏi thật ?

là giữ lời.”

Tuy nhiên, cảm thấy sai, đúng là yếu ớt, chỉ cần chăm sóc , để chứ?

Anh cũng vội ngoài, thẳng xuống ghế đẩu, rút khăn mặt .

Nhận thấy định gì, Tống Thanh Thư cúi xuống định lấy khăn, nhưng tránh nữa.

Cậu mím môi, giọng còn nghèn nghẹt: “Để em tự .”

“Ngoan nào.” Hạ Phong kéo một chân đặt lên đầu gối , dùng khăn mặt lau khô nước từng chút một.

Dù trông gầy gò nhưng chân vẫn chút thịt, ngón chân tròn trịa đầy đặn, vì ngại ngùng mà co , trông càng đáng yêu hơn.

Lòng bàn chân chạm cũng mềm mại.

Bàn chân trắng nõn và bàn tay rám nắng màu đồng của Hạ Phong tạo thành sự tương phản rõ rệt về màu sắc. Tổng Thanh Thư đột nhiên cảm thấy điều thật kỳ lạ, giống như một cặp vợ chồng mới cưới quen thuộc.

Thân nhiệt Hạ Phong cao, còn ấm hơn cả nước ấm ngâm chân, ấm truyền qua khăn mặt đến làn da.

Cậu nuốt nước bọt, ánh mắt né tránh. Sau khi Hạ Phong lau xong, lập tức rụt chân đặt lên giường.

“Đợi tắm xong, sẽ qua đây dùng dầu hồng hoa xoa bóp cho .”

“Vết bầm tím xoa bóp sẽ nhanh tan, nếu ngày mai sẽ còn đau hơn.”

Anh như đang dỗ dành một đứa trẻ sợ đau, còn thêm lợi ích gì đó, thì giọng yếu ớt của Tống Thanh Thư bay tới một chữ "Được".

Hạ Phong bưng chậu gỗ ngoài, đổ nước một bãi đất bùn trong sân.

Giọng trầm hùng vang lên trong sân: “Tiểu Hắc, về đây.”

Một con ch.ó đen lớn nhanh chóng chạy từ ngoài cửa , vẫy đuôi vòng vòng, miệng còn ngậm một khúc xương lớn.

Hạ Phong xoa đầu chó, gì.

Tống Thanh Thư thấy Tiểu Hắc, nhớ đến con ch.ó đen cứu , lẽ trùng hợp như .

Ngoài cửa vang lên tiếng cổng đóng khóa, và tiếng hắt nước.

Không lâu , Hạ Phong đầy nước chỉ mặc một chiếc quần đùi tiến phòng khách. Nghĩ đến Tống Thanh Thư vẫn ở gian trong, liền khoác thêm một chiếc áo thun ba lỗ mới phòng.

Tống Thanh Thư cởi chiếc quần bẩn đặt ở mép giường. Áo đủ dài nên ôm chăn mỏng giường chờ Hạ Phong.

Hạ Phong cầm một chai dầu hồng hoa dùng hết một nửa, xuống mép giường.

Thấy tay Tống Thanh Thư nắm chặt chăn, đổ một ít dầu hồng hoa tay: “Tối nay cứ ngủ ở phòng , mai dọn dẹp phòng phía Đông, sẽ ngủ bên đó, đỡ ngại.”

“Vâng, cảm ơn , Hạ Phong.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-vo-yeu-ot-cua-ga-dan-ong-tho-kech/chuong-3-xoa-bop-dau-goi.html.]

Cả buổi tối bao nhiêu câu cảm ơn, Hạ Phong đầu gối , ấm dầu hồng hoa trong tay mới thoa lên, chậm rãi xoa bóp.

“Không cần cảm ơn.”

Làn da lòng bàn tay mềm mại, đầu gối xương, nhưng đau đến mức run rẩy, Hạ Phong liền nắm lấy bắp chân . Bắp chân mềm mại đến mức tay lún thẳng da thịt.

Nhớ đến sức mạnh, dù nỡ, vẫn chuyển tay xuống, nắm lấy mắt cá chân .

Mắt cá chân cũng thon, Hạ Phong nắm trọn trong lòng bàn tay, thậm chí còn dư một chút trống. Đôi chân duỗi thẳng trắng, thường ngày thấy ánh mặt trời nên vô cùng mềm mại. Dầu t.h.u.ố.c kịp ngấm đỏ ửng cả lên.

Hạ Phong chỉ thể bảo cố chịu đựng, đau thì cần nhịn.

Nhà Hạ Phong ở xa hơn một chút, ít hàng xóm bên cạnh. Lúc nãy thấy khi đóng cửa, đèn tắt hết, chắc nghỉ ngơi từ lâu.

Tống Thanh Thư ngại ngùng nên cứ nhịn, thỉnh thoảng tiếng rên khe khẽ nhắc nhở Hạ Phong đang một việc "tàn nhẫn" đến mức nào.

Mãi mới xoa bóp cho vùng da đó nóng lên và tan bớt, Hạ Phong mới cụp mắt buông , rửa tay.

Tống Thanh Thư lau những giọt nước mắt rơi từ khóe mắt, kéo chăn trùm kín ngủ.

Khi Hạ Phong bước , tắt đèn. Chiếc giường lớn, nhưng đủ cho hai ngủ.

Nghe thấy tiếng thở đều đặn của , Hạ Phong mới cẩn thận nghiêng , sang bên cạnh. Tống Thanh Thư ngủ cũng đắp chăn lên đầu gối, chăn chỉ che nửa và mặt, để lộ đôi chân dài thẳng tắp như chiếc đũa.

Ánh trăng thể chiếu sáng đôi chân đó đến mức phản quang, trắng như búp bê sứ chứ.

Người mềm mại và mỏng manh, chạm là đỏ, véo là đau.

Lúc nãy thoa dầu hồng hoa xong thấy, cổ chân tiểu thanh niên trí thức cũng đỏ lên một vòng. Trong đầu Hạ Phong chợt lóe lên vết đỏ làn da trắng, liền dậy kỹ, hành động nhanh đến mức chính cũng ngờ tới, đưa tay đặt lên cổ chân ướm thử.

Gầy quá.

bồi bổ thật .

Sợ lạnh nửa đêm, Hạ Phong từ từ kéo chiếc chăn xuống, vô tình chạm làn da lạnh lẽo, nhướng mày, đưa tay sờ chân, vẫn lạnh. Hành động kéo chăn liền dứt khoát hơn.

Chăn kéo đến mắt cá chân, chỉ còn lộ một cái đầu xù xì.

Tóc rối bời, để lộ một chút trán trắng nõn, mắt nhắm nghiền, lông mi rủ xuống, dài nhưng cong.

Hạ Phong hồi lâu, trong đầu rối bời, khi ý nghĩ đưa tay sờ xem mềm chợt nảy sinh, chính cũng ngẩn .

Nghĩ cái gì chứ.

Anh hồn xuống ngủ, trong đầu là Tổng Thanh Thư đang ngủ: khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da hồng trắng, đôi mắt , đôi chân thon dài, xương mắt cá chân mảnh mai...

Chỗ nào cũng , chỗ nào cũng mỏng manh.

Cứ như , trong tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng, dần dần chìm giấc ngủ, nhắm mắt .

Buổi sáng, gà gáy ngừng. Hôm qua ngủ muộn hơn bình thường, nhưng Hạ Phong còn nhớ mua đồ dùng cho , nên lập tức thức dậy.

Anh bên giường, Tống Thanh Thư cuộn tròn , đưa tay thăm dò trong chăn.

Trời tháng Chín lạnh lắm, Hạ Phong đắp chăn cũng chỉ đắp ngang bụng, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay cảm nhận chỉ là ấm, chứ ấm áp. Thậm chí còn nóng bằng tay .

Anh vô thức tìm thấy chân Tống Thanh Thư trong chăn, vẫn còn lạnh. Một tay cứ thế bao lấy bàn chân Tống Thanh Thư, dùng tay sưởi ấm chân cho , sưởi ấm mặt sưởi ấm mặt , động tác nhẹ nhàng, đ.á.n.h thức .

Hành động đổi tư thế ngủ của Tống Thanh Thư chặn một cách bất đắc dĩ, khó chịu đạp nhẹ. Chân như ai đó nắm giữ cho động đậy, thanh niên trong mơ càng bực bội hơn, cau mày lẩm bẩm phản kháng.

Tai Hạ Phong tê dại, rụt tay .

Anh trong gian trong, tiểu thanh niên trí thức đang ngủ say giường, bàn tay .

Hơi ấm của thanh niên vẫn còn đọng lòng bàn tay.

Hạ Phong đột nhiên cảm thấy như ma ám. Trước đây ở trong quân đội, xung quanh là những hán t.ử thô kệch, cũng chẳng thấy quan tâm đến ai như .

Sao Tống Thanh Thư đến, vội vã dỗ dành , lau chân, sưởi ấm chân.

Anh tin chuyện ma quỷ thần thánh, nhưng thanh niên trí thức ốm yếu ngủ với khuôn mặt ửng hồng giường, đầu tiên sinh nghi.

Cảm giác Tống Thanh Thư như là một con hồ yêu tu luyện thành hình, chỉ cần ở đó thôi cũng khiến nhịn mà săn sóc, dỗ dành, nâng niu, đó buồn phiền một chút nào.

Ánh mắt chuyển sang khuôn mặt Tống Thanh Thư. Cậu nghiêng, mặt vùi gối, mũi nhăn , miệng chu . Trông còn trắng bệch yếu ớt như tối qua, mà chút hồng hào.

Bây giờ càng quyến rũ hơn.

Tiểu Hắc ở ngoài cửa sủa hai tiếng, lớn, nhưng gọi Hạ Phong đang thất thần trở về.

Anh thấy chai dầu hồng hoa đặt ở mép giường, vén góc chăn lên, thấy đôi chân trắng nõn. Đầu gối đỏ ửng do xoa bóp tối qua trông đỡ hơn một chút, hẳn là gì đáng ngại.

Hơi lạnh luồn chăn, Tống Thanh Thư thoải mái duỗi chân, vì lạnh mà rụt , cuộn tròn như con tôm.

Hạ Phong sợ cảm lạnh ốm, vội vàng đắp chăn .

Bước khỏi gian trong, mở cửa phòng, ánh nắng sớm chiếu lên mặt. Tiểu Hắc quấn quanh ngửi ngửi, lè lưỡi vẫy đuôi.

Hạ Phong đóng cửa : “Khúc xương tối qua gặm xong ?”

Tiểu Hắc vẫn vẫy đuôi, Hạ Phong đến nó theo đến đó, rõ ràng là đòi ăn.

Anh đẩy chiếc xe đạp , xoa đầu ch.ó Tiểu Hắc ngước lên: “Ở nhà trông nhà, tao chợ về sẽ cho mày ăn.”

Tiểu Hắc ngoan ngoãn rên lên một tiếng, chạy vòng quanh sân. Đột nhiên nó chạy đến cửa chuồng gà dọa gà, thấy gà sợ hãi bay lên chạy sang dọa vịt.

“Tiểu Hắc!”

Tiểu Hắc vội vàng chạy tới, bên cạnh chủ nhân, “Gâu!”

“Không ồn ào, nếu sẽ cơm ăn.”

Cơ thể to lớn của Tiểu Hắc run rẩy, khẽ "Gâu" một tiếng, đồng ý.

Loading...