Người Vợ Yếu Ớt Của Gã Đàn Ông Thô Kệch - Chương 2: Cùng Nhau Ăn Cơm Tối

Cập nhật lúc: 2025-11-18 15:54:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Phong vén tấm rèm cửa lắp mùa hè, giả vờ như thấy dọa cho giật .

Anh vô thức hạ giọng: “Cầm lấy, đun nước hấp một chút trứng chưng, ăn .”

Chiếc bát sứ đàn ông đưa tới sạch sẽ, bên trong là lớp trứng màu vàng nhạt mềm mịn, rắc thêm chút xì dầu và dầu mè. Mùi dầu mè thơm lừng bay mũi.

Thơm quá, Tống Thanh Thư nuốt nước bọt.

Cậu đây là thập niên 80, trứng gà là món "hiếm lạ" mà nhà nào cũng thể ăn thường xuyên.

Thế là, Hạ Phong thấy thanh niên đang l.i.ế.m môi sáng bóng ngẩng đầu lên, đẩy nhẹ cổ tay : “Anh, việc cả ngày , ăn .”

“Em đói.”

Mặc dù , ánh mắt vẫn rời khỏi chiếc bát sứ trắng.

Cổ họng đang lăn lộn cũng nhỏ nhắn trắng nõn, ánh đèn sợi đốt vàng vọt chiếu trông càng trắng hơn.

Hạ Phong cụp mắt , giây tiếp theo, bụng của thanh niên "ùng ục" phản đối.

Mặt Tống Thanh Thư lập tức đỏ bừng, hổ cúi đầu nghịch gấu tay áo.

“Vậy ngoài ăn cơm , chúng ăn cùng .”

Chỉ một câu của Hạ Phong phá vỡ sự ngại ngùng của Tống Thanh Thư. Bước khỏi gian trong, bên ngoài chính là phòng khách nơi dùng bữa.

Cánh cửa phòng khách và tấm rèm gian trong xa lắm. Lúc nãy cúi đầu dẫn , đang sợ hãi kịp hồn nên để ý kỹ căn nhà của đàn ông.

Nếu một ở, thì bên trái cửa là gian trong, ở giữa là nơi ăn uống, còn bên hình như cũng một gian trong ngăn cách.

Bên ngoài còn một nhà bếp, đều là nhà xây bằng gạch ngói, còn trát xi măng. Điều chứng tỏ nhà Hạ Phong khá giả .

Trong ký ức, những căn nhà mà thanh niên trí thức ở nhờ nhà dân quê căn là phòng tập thể, căn chỉ là một vách ngăn nhỏ.

Trên chiếc bàn vuông nhỏ bằng gỗ đỏ đặt sẵn một bát trứng chưng, bên cạnh một chiếc muỗng.

Mắt lên , hai bên bức ảnh đen trắng thờ cúng thần linh đặt hai tấm ảnh. Hai ông bà trong ảnh trông già nua sương gió, nhưng nụ hiền từ.

Lúc đang ngẩn , Hạ Phong bưng đến một cái mẹt tre, bên trong đặt một cái đĩa và hai cái bánh bột thô, tay còn cầm một cái phích nước màu xanh lá cây.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Thanh Thư mới đầu .

Thoáng thấy bắp tay Hạ Phong nổi cơ bắp do dùng sức, đường nét trơn tru, hình vạm vỡ của đàn ông càng thêm mạnh mẽ và trai.

Cậu nhanh chân bước hai bước về phía cửa: “Để em giúp .”

Bàn tay trắng nõn của thanh niên đưa , đàn ông khéo léo tránh : “Ra cửa rửa tay, ăn cơm.”

Tống Thanh Thư "ồ" một tiếng, bước cửa liền thấy một cái giá gỗ để chậu sắt, bên vắt một chiếc khăn mặt, một chiếc gương vuông, phía gương là một tấm gỗ đặt đồ vệ sinh cá nhân và một nửa cục xà phòng trắng dùng.

Phía cùng là chậu sắt.

Trong gương hiện lên khuôn mặt của Tống Thanh Thư, khác mấy so với thế giới cũ, môi tím tái như , sắc mặt nhợt nhạt, nhưng yếu ớt như .

Cậu đưa tay chậu nước sạch, làn nước mát lạnh xoa dịu những chỗ đá dăm cấn đỏ lòng bàn tay. Cậu dùng xà phòng chà rửa bụi bẩn tay, cho đến khi tay sạch sẽ như mới.

Nhìn chiếc khăn mặt treo giá xơ hết lông, khựng , nên dùng .

“Sáng mai sẽ mua cho cái khác. Cái đó dùng thì ăn cơm luôn .”

Vừa dứt lời, Tống Thanh Thư liền đặt tay lên khăn mặt lau hai cái, tiếng động đủ để đàn ông trong nhà thấy.

Cậu thấy món ăn bàn là cà tím hấp xanh, quả cà rạch rưới hỗn hợp gia vị gồm xì dầu, muối, dầu mè và bột thập tam hương.

Ánh đèn sợi đốt món ăn trở nên ấm áp và vàng nhạt, kèm với tiếng xì xì nhỏ.

Tống Thanh Thư chiếc ghế đẩu đóng thủ công, món cà tím hấp và hai cái bánh bột thô mặt: “Anh chỉ ăn cái thôi ?"

“Ừ, trong nhà bánh mì bột trắng. Để mai chợ mua ít, tiện thể mua thêm đồ cho .”

Nghe là hiểu lầm . Tống Thanh Thư chỉ dành hết trứng cho ăn. Người cao lớn vạm vỡ như , việc nặng nhọc, chỉ ăn những thứ liệu no ?

“Không , ăn bánh bột thô cũng . Ở nhà dân quê vẫn ăn cái .”

Cậu mím môi Hạ Phong: “Anh ăn no ?”

Hỏi thẳng thắn, nhưng Hạ Phong hiểu lầm, cho rằng ăn no, liền cầm một cái bánh bột thô đưa cho : “Cậu ăn .”

Tống Thanh Thư: “…”

Nghĩ thì cũng . Hạ Phong chia bánh cho , sẽ lý do để chia trứng cho .

Cậu bẻ cái bánh thành hai nửa, nửa nhỏ nắm trong tay, nửa lớn đưa trả cho Hạ Phong.

Hành động khiến tay Hạ Phong đang định cầm cái bánh còn dừng .

Anh ngước lên Tống Thanh Thư, vẻ khó hiểu. Người thanh niên mỉm : “Nửa cái là đủ ăn .”

Vì sức khỏe , trưởng thôn cũng chiếu cố , bình thường quá nhiều việc nặng. Mặc dù đôi khi hài lòng, nhưng điều kiện gia đình Tống Thanh Thư khá hơn, tiền tiêu vặt bình thường đủ dùng, cộng thêm khoản trợ cấp nên cũng dư dả. Cậu dùng tiền đó mua chút bánh kẹo cảm ơn sự chăm sóc của . Thêm đó, chỉ chút việc thở dốc, mặt mày tái mét, lâu dần cũng gì nữa.

Làm ít việc, bình thường ăn cũng nhiều.

Như những khác cũng sẽ oán trách gì.

Nụ của Tống Thanh Thư ý nhị, khóe môi cong lên một vòng cung nhỏ, nhưng đôi mắt cong cong, giống như một vầng trăng khuyết nhỏ.

Bị ma xui quỷ khiến, Hạ Phong nhận lấy nửa cái bánh còn , hình như vẫn còn ấm từ tay Tống Thanh Thư.

Thấy nhận, Tống Thanh Thư liền rụt tay về, khuấy bát trứng chưng. Có lẽ vì hấp chung với cà tím quá lâu nên bên trong những lỗ nhỏ li ti như tổ ong, nhưng Tống Thanh Thư vẫn thấy thơm.

Cậu ăn ngay, mà dùng muỗng múc một muỗng đầy, dậy đưa đến đặt lên cái bánh bột thô của Hạ Phong. “Anh ăn , ăn nhanh lên, thì rơi mất.”

Giọng vẫn trong trẻo như , mang theo chút nịnh nọt. Bản nhận , nhưng Hạ Phong thấy.

Trứng chưng run rẩy cái bánh, Hạ Phong cúi đầu c.ắ.n một miếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-vo-yeu-ot-cua-ga-dan-ong-tho-kech/chuong-2-cung-nhau-an-com-toi.html.]

Thật lâu cũng ăn trứng chưng. Trong thôn, món thường là mấy đứa trẻ con thích ăn, còn thường tự trứng chiên.

Hôm nay sợ thanh niên đói, nghĩ món nhanh hơn và ngấy.

Nhìn khuôn mặt Tống Thanh Thư, cảm thấy ăn đồ nặng mùi dầu mỡ, nhưng ngày mai vẫn mua chút thịt thà gì đó để bồi bổ cho .

Tống Thanh Thư suy nghĩ của , cúi đầu nếm thử một muỗng của . Ngon quá!

Ở thế giới cũ, lâu ăn trứng chưng. Đặc biệt là trứng chưng nguyên chất pha thêm nước, gia vị cũng nêm quá đậm, thanh.

Trong mẹt tre còn một đôi đũa gỗ, là Hạ Phong lấy cho .

Tống Thanh Thư vươn tay cầm lấy, gắp một miếng cà tím hấp dài, ăn ánh mắt của Hạ Phong.

Cậu nhai cà tím, hương vị cũng đậm như trứng chưng, vị mặn nhẹ hòa quyện với vị ngọt của cà, mùi gia vị thập tam hương và xì dầu cũng đọng đầu lưỡi.

“Cái cũng ngon lắm!”

nhớ món cà tím nướng tỏi quán nướng. Gia vị cay nồng nhưng ngon, tiếc là ở thế giới cũ sức khỏe quá kém, bác sĩ khuyên nên ăn ít.

Cậu chỉ ăn đúng một , sự động viên của bạn học đại học mới dám thử một miếng.

Quả thực ngon, hương vị đó vẫn còn nhớ đến tận bây giờ.

Hạ Phong thấy biểu cảm của chân thành chứ miễn cưỡng, khó nuôi như vẻ ngoài, bèn gật đầu.

Tống Thanh Thư ăn bánh bột thô, khi Hạ Phong cầm bánh lên c.ắ.n một miếng, bất ngờ nhét thêm một muỗng trứng chưng nữa.

“Ngày mai về đội sản xuất lấy đồ đạc, quần áo gì đó.”

Hạ Phong dùng đôi mắt phượng chằm chằm mặt Tống Thanh Thư. Khi Tống Thanh Thư tưởng sắp tức giận, cúi đầu ăn hết: “Cậu ăn .”

“Không cần cho nữa.” Tổng cộng chỉ ba quả trứng, nghĩ bồi bổ cho , ngờ đút cho hai muỗng.

“Tối mai về sớm, cùng .”

Tống Thanh Thư vốn định tự , giữa trưa mặt trời lớn, đều mặt, chắc sẽ vấn đề gì.

, Tống Thanh Thư cũng từ chối.

Ngược , càng ngọt hơn, giọng cũng mềm mại hơn: “Cảm ơn , Hạ Phong.”

Tay Hạ Phong khựng , gì nữa.

Tính cách hướng ngoại, bình thường trông lạnh lùng, nhưng trong lòng thì hiểu rõ chuyện.

Ăn cơm xong, Tống Thanh Thư tự nguyện rửa chén bát, Hạ Phong đương nhiên đồng ý. Bất kể Tổng Thanh Thư là vợ nuôi là khách đến nhà, cũng sẽ để thanh niên gầy gò những việc đó.

Người trông yếu ớt đến mức gió thổi cũng ngã, dám để bếp dính khói dầu.

Hạ Phong lấy một cái ca mới, bằng men sứ, sạch sẽ, tráng qua nước nóng rót một cốc nước đặt lên bàn. “Không cần, nghỉ .”

Tống Thanh Thư thực buồn ngủ, bây giờ để ở một trong phòng cũng ngủ .

“Em thể ở ngoài sân một lát ?" Cậu chớp mắt hỏi, Hạ Phong cũng ngăn cản. Một tay cầm chén đĩa cần rửa, một tay xách một chiếc ghế gỗ, đặt ở cửa sân.

Trong sân trồng cây ăn quả, một cây hồng, một cây lựu và một cây đào.

Quả hồng treo cây đung đưa theo gió đêm, tròn trĩnh và ngả vàng.

Quả lựu lớn lắm, cũng tròn xoe treo cây nhỏ, khi chín chỉ cần giơ tay là hái .

Hạ Phong trong bếp rửa bát, miếng mướp khô dùng để cọ rửa dễ dàng sạch những vết trứng chưng còn sót . Anh ngước lên là thể thấy thanh niên đang chống cằm ngắm .

Ở góc độ , đối phương vẫn trắng, khom lưng nhỏ bé và gầy guộc.

Nghĩ đến kế tối qua c.h.ử.i rủa với giọng điệu chói tai, Hạ Phong lắc đầu. Tống Thanh Thư trông ngoan ngoãn thế , thể là đối thủ của phụ nữ đó.

Công việc chẳng là gì đối với Hạ Phong, khỏe và việc nhanh nhẹn, chốc lát khỏi bếp. Tiếng tắt đèn vang lên, Tống Thanh Thư đầu , ánh mắt ôn hòa.

Vịt và gà kêu quang quác trong chuồng. Hạ Phong lúc mới nhớ quên cho chúng ăn, liền vội vàng trộn chút cám đổ chuồng.

Chuồng gà và chuồng vịt khác , một cái rào bằng hàng rào gỗ, một cái xây bằng gạch, bên trong còn một ao nhỏ để vịt tắm mùa hè.

Gà và vịt mái thể đẻ trứng, ăn nhiều, phân thải còn thể đổ ruộng phân bón, nên Hạ Phong nuôi mỗi loại năm con.

Cho gà vịt ăn xong, Hạ Phong ngang qua cây hồng, thấy một quả hồng đỏ tươi, vì che phủ lá xanh đậm nên chim mổ, liền hái xuống.

Đưa cho Tống Thanh Thư khi đến bên cạnh : “Quả hồng và lựu tuy to lắm, nhưng ngọt.”

“Ăn thử xem?”

Tống Thanh Thư ngẩng đầu lên, tư thế ngước gần như khắc sâu trong tâm trí Hạ Phong. Ở góc độ thể thấy rõ khuôn mặt của thanh niên, trắng hồng trông mềm mại, chỉ là quá gầy gò.

Hạ Phong cau mày, định bụng lát nữa hỏi xem nên bồi bổ cho thế nào.

“Không thích ăn ?”

Giọng lạnh lùng, Tống Thanh Thư vội vàng nhận lấy: “Không , cái thể ăn trực tiếp ?”

“Ừ, đây là hồng mềm, chín đỏ thì bóc vỏ là thể ăn .”

“Lựu thì còn mười ngày nữa. Giống chín chậm, quả ở cửa nhà lão Hàn đầu thôn thì to hơn.”

Nhìn vẻ mặt của Tống Thanh Thư, hiểu bắt đầu chuyện phiếm về gia đình.

lão keo kiệt, chúng cứ đợi quả nhà chín ăn.”

Tống Thanh Thư bóc vỏ quả hồng đỏ, xé một chút c.ắ.n một miếng nhỏ, đủ để ăn phần thịt mềm hạt.

Cảm giác dai dai sần sật, chát lưỡi. Một chút nước chảy dính khóe môi, nhuộm đỏ cả màu môi nhạt, ngón tay cũng dính một ít.

Hạ Phong hai thu ánh mắt, hằng giọng : “Cậu ăn hồng , lát nữa rửa tay, lau miệng”

Anh cúi xuống lấy một cái chậu gỗ, tự nhiên : “ lấy nước rửa chân cho .”

Mắt Tống Thanh Thư mở to, quả hồng trong miệng còn nuốt xong, chằm chằm bóng lưng cao thẳng của đàn ông bước phòng.

Loading...