Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NGƯƠI TÁI HÔN - TA TÁI GIÁ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-18 11:14:03
Lượt xem: 342

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5

 

Ta có chút không dám gặp lại Chiêu Ngôn. Một mình ngồi trong đình thật lâu, lòng dần dần lặng xuống.

 

Mãi cho đến khi Hồng Dược đến báo:

“Vương phi, vương gia đã gửi thư đến Thẩm phủ, đại tiểu thư chắc cũng sắp trở về rồi.”

 

Gần lúc hoàng hôn, Chiêu Ngôn trở về. Việc đầu tiên nó làm là đến gặp ta. Khi chạy đến, tay xách váy, trên người vẫn còn mùi mực.

 

“Mẫu thân!”

 

Ta ôm chặt lấy con bé vào lòng. Nó vùi mặt trong vạt áo ta, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

 

“Mẫu thân, con luôn nghĩ là con đã hại chec người...”

 

Tim ta như thắt lại. Vội lấy khăn tay, nâng mặt con lên, nhẹ nhàng lau nước mắt bên má nó.

 

“Chiêu Ngôn, đừng khóc. Khiến ta rơi xuống vực năm đó là thích khách, không phải con.”

 

Năm ấy, Vệ Thừa đi theo phe Tam hoàng tử, dùng đủ thủ đoạn, đắc tội vô số người. Khi chúng ta đến sơn tự dâng hương thì bị thích khách ám sát.

 

Để bảo vệ Chiêu Ngôn, ta mặc áo choàng của Vệ Thừa, dẫn dụ thích khách đi nơi khác. Trong lúc chạy trốn, không may rơi xuống vực, trọng thương mất trí nhớ, rồi trôi dạt đến Thanh Châu, gặp được Tề vương Tạ Cảnh.

 

Ta dỗ dành Chiêu Ngôn một lúc. Nó lấy ra một tờ giấy tuyên, đưa cho ta xem.

 

Nét bút vẫn còn non nớt, nhưng vừa nhìn đã nhận ra đó là ta.  Con bé vừa khóc, giọng vẫn còn nghèn nghẹn:

 

“Đây là Triệu phu nhân dạy con vẽ, người trong tranh là mẫu thân.”

 

Phu nhân của Thẩm học sĩ, Triệu Minh Diệu, từng là tri kỷ của ta năm xưa. 

 

Bốn năm trước, Vệ Thừa tái giá. Cũng năm đó, Chiêu Ngôn bái n làm thầy học vẽ, thường xuyên ở lại phủ Thẩm.

 

Ta chăm chú nhìn bức tranh, vành mắt không kìm được đỏ hoe.

Con bé lại cúi đầu, buồn bã nói:

 

“Lục phu nhân nói con vẽ chẳng ra gì.”

“Bà ta nói con là trưởng nữ của phụ thân, không cần học những thứ này. Nhưng phu nhân họ Triệu kể rằng, năm xưa mẫu thân vẽ tranh viết chữ nổi danh kinh thành... Con muốn giống mẫu thân hơn một chút.”

 

Ta khẽ cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-tai-hon-ta-tai-gia/chuong-3.html.]

“Với tuổi con mà nói, vẽ như thế đã rất tốt rồi.”

 

Lời này không phải chỉ là an ủi.

Chiêu Ngôn cuối cùng cũng nở nụ cười, đôi mắt long lanh cong lên như vầng trăng non.

 

Ta dè dặt hỏi:

“Ta đã tái giá rồi. Chiêu Ngôn, con có nguyện ý rời khỏi Vệ phủ, theo ta về Thanh Châu không?”

 

Nó gật đầu liên tiếp, rất mạnh mẽ. Ta thở phào, cong môi cười: “Vậy thì tốt. Ta sẽ sai người thu dọn hành lý cho con, mấy hôm nữa chúng ta lên đường.”

 

6

 

Trời đã sẩm tối. Hồng Dược đi trước thắp đèn lồng, ta dắt Chiêu Ngôn, chậm rãi đi ra ngoài.

 

Con bé kể cho ta rất nhiều chuyện. Nó kể rằng, để khiến nó và Chiêu Hành gật đầu, Vệ Thừa đã cố tình tìm một người phụ nữ có dáng vẻ giống ta.

 

Rằng Lục phu nhân gần như chưa từng ràng buộc nó điều gì, nhưng lại không cho phép nó học bất cứ thứ gì.

 

Chiêu Ngôn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt trong suốt như nước suối đầu nguồn: “Nhưng Lục phu nhân lại luôn học, học vẽ tranh, học quản lý gia đình...”

 

Lục Phù Ân không phải kẻ ngu dốt cổ hủ. Nàng ta hiểu mọi thứ.

 

Ta hiểu dụng ý của nàng ta, bất giác siết c.h.ặ.t t.a.y con.

Chưa đi được mấy bước, đã gặp người mà ta chẳng muốn thấy nhất.

 

Vệ Thừa đứng dưới hành lang, nửa khuôn mặt sáng tối lờ mờ dưới ánh đèn lồng.

 

“Phù Ân đã bỏ qua thù xưa, sai người dọn dẹp lại Tây viện. Đêm nay nàng cứ ở đó đi.”

 

Tây viện đã lâu không có người ở. Ta nhíu mày:

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

“Ta sẽ không ở lại Vệ phủ.”

 

Vệ Thừa bật cười lạnh, giọng đầy cưỡng ép:

“Nàng không ở Vệ phủ, còn định đi đâu? Nàng là vợ cả của ta, tên vẫn trên gia phả họ Vệ. Giờ trở về rồi lại rời đi, còn mặt mũi nào cho cả hai nhà?”

 

Chiêu Ngôn kéo tay áo ta, ngẩng đầu nói:

“Mẫu thân, chúng ta không phải định về Thanh Châu sao?”

 

Ta không để ý tới Vệ Thừa, cúi đầu mỉm cười:

“Ừ, về Thanh Châu.”

 

Loading...