Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NGƯỜI TA GỌI ANH LÀ THÁI TỬ GIA - CÒN TÔI GỌI ANH LÀ CHỒNG - Chương 4: Gánh nặng

Cập nhật lúc: 2025-05-18 06:25:57
Lượt xem: 2,339

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chờ cô ta đi khuất, Lục Kinh Tiêu lập tức chạy lại, mắt sáng như sao:

 

“Có nhiệm vụ gì cho anh không? Giao cho anh mau!”

 

Cao hơn mét chín, người thì gầy mà cơ bắp lại cuồn cuộn.

 

Nhìn dáng vẻ hào hứng đó, tôi thật sự không hiểu nổi:

 

Cái thể loại gì đây?

 

“Vậy anh đi tìm một cây gậy nhọn, xiên hai con cá về. Không có cá cũng không sao, dưới mấy hòn đá ở bờ suối chắc có cua với tôm.”

 

Lục Kinh Tiêu nghe xong lập tức bật cười:

 

“Rõ! Báo cáo thủ trưởng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

 

Giao việc cho hai kẻ phiền phức xong, tôi quay về nhặt củi lớn.

 

Chỗ này có nhiều cây khô bị sét đánh gãy, rất thích hợp để nhóm lửa.

 

Tôi còn lượm vài viên đá to, xếp thành vòng tròn, rồi đặt củi vào giữa — một bếp lửa dã chiến đơn giản thế là hoàn thành.

 

May mà tôi có mang theo bật lửa, không thì thật sự phải mài gỗ lấy lửa rồi.

 

Giờ chỉ còn đợi cỏ khô, sợi thực vật dễ cháy Tần Lộ mang về nữa là xong.

 

【Không ngờ Giang tiện lại giỏi thật, biết cả kỹ năng sinh tồn nữa cơ đấy!】

 

【Biết chút xíu mà cũng phải khoe? Có gì ghê gớm đâu!】

 

【Ủa? Tôi nhớ trong game mình cũng làm thế nè. Giang tiện là cao thủ sinh tồn ngoài đời thật sao?!】

 

【Không ai quan tâm Tần Lộ à? Một cô gái yếu đuối mà bị bắt vô rừng kiếm củi, lỡ có thú dữ thì sao? Thật không dám tưởng tượng!】

 

【Đi nhặt mớ củi mà gọi là nguy hiểm? Làm quá!】

 

【Tần Lộ đâu phải kiểu người cục mịch như mấy anh trai! Ngón tay còn chưa từng rửa chén nữa kìa!】

 

【Ờ… mà thú dữ chắc cũng chê loại đó, không thèm ăn đâu.】

 

Một lát sau, Lục Kinh Tiêu quay lại, toàn thân ướt sũng, tay xách một con cá to, mặt hớn hở:

 

“Nhiệm vụ hoàn thành, v… à nhầm, Tâm Nguyệt!”

 

Tôi quay đầu trừng mắt.

 

Muốn gọi “vợ” đến mức mất cả lý trí rồi chắc?

 

Tôi hỏi:

 

“Tần Lộ sao vẫn chưa về?”

 

Vừa dứt lời, liền nghe phía xa vọng lại một tiếng hét thất thanh...

 

6

 

Tôi và Lục Kinh Tiêu vội vàng chạy tới.

 

Chỉ thấy Tần Lộ đang hồn vía lên mây, mặt cắt không còn giọt máu, trợn mắt nhìn… một con rắn ngay trước mặt.

 

Vừa thấy chúng tôi, cô ta lập tức co chân bỏ chạy về phía tôi.

 

Nhưng ai có chút kiến thức sinh tồn đều biết — đối mặt với rắn, đứng yên còn có thể an toàn, chứ mà chạy là tự rước họa.

 

Càng đáng giận hơn là… cô ta biết điều đó.

 

Thế mà vẫn cố tình lao về phía tôi — rõ ràng là muốn lôi tôi vào thế mạng.

 

“Tâm Nguyệt!”

 

Lục Kinh Tiêu nhào tới, chắn trước mặt tôi.

 

Ngay lúc con rắn còn chưa kịp động thủ, anh đã nhanh như chớp dùng giáo đ.â.m một nhát dứt khoát.

 

Con rắn lập tức nằm bất động trên đất.

 

Tôi còn chưa kịp lên tiếng trách mắng hành vi “mượn tay g.i.ế.c người” kia…

 

Thì một thân hình mềm oặt đã ôm chầm lấy Lục Kinh Tiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-ta-goi-anh-la-thai-tu-gia-con-toi-goi-anh-la-chong/chuong-4-ganh-nang.html.]

 

“Huhu… Kinh Tiêu, em sợ c.h.ế.t đi được… Tưởng là không bao giờ gặp lại anh nữa rồi!”

 

“Đáng sợ quá đi mất… huhu…”

 

Tôi đưa tay đẩy phắt cô ta ra:

 

“Cô ôm nhầm người rồi. Biến! Xui cả ngày!”

 

Tần Lộ sượng mặt, đứng đơ một chút, rồi lặng lẽ quay sang Lục Kinh Tiêu.

 

“Cô lao về phía Tâm Nguyệt làm gì?”

“Không biết như vậy rất nguy hiểm à?”

 

Lục Kinh Tiêu tức đến đỏ mặt, ánh mắt sắc lạnh.

 

Tôi khẽ kéo tay anh:

 

“Thôi kệ đi.”

 

“Cô ấy đi lấy củi, củi đâu rồi?”

 

Tần Lộ lúng túng, khẽ lắc đầu.

 

“Không tìm được… trong rừng nguy hiểm quá, em… không dám vào sâu.”

 

Ngay cả Lục Kinh Tiêu cũng cau mày.

 

Cái này gọi là "gánh nặng" e rằng còn nhẹ.

 

【Được rồi, được rồi! Dám đối xử với Lộ Lộ nhà tôi thế à? Cả họ nhà cô xui xẻo luôn!】

 

【Fan của Tần Lộ biến hết đi! Rõ ràng là cô ta vô dụng, toàn phá hoại, suýt nữa hại c.h.ế.t Tâm Nguyệt đấy biết không?!】

 

【Các người hiểu gì chứ?! Lộ Lộ nhà tôi chưa từng làm mấy việc nặng nhọc đó, kể cả chẳng làm gì thì vẫn hơn Giang tiện gấp vạn lần!】

 

【Cười khẩy. Fan của cô ta đúng là vũ trụ song song.】

 

Tần Lộ lại cố lết về phía Lục Kinh Tiêu, mặt đỏ như gấc:

 

“Kinh Tiêu, em biết… anh vẫn còn quan tâm em…”

 

“Cảm ơn anh đã cứu em.”

 

Mặt Lục Kinh Tiêu tối sầm, cố nhịn không nói gì.

 

Tôi sợ anh nghẹn đến nội thương, bèn kéo anh đi nhặt củi nhóm lửa.

 

Chẳng mấy chốc, hai chúng tôi đã gom được một đống lớn.

 

Về đến trại, tôi thành thạo làm sạch cá, xiên lên khung, bắt đầu nướng.

 

Không có gia vị, chẳng mong gì cao lương mỹ vị. Nhưng là mồi do chính tay mình kiếm được, nên ăn vào lại thấy… ngon bất ngờ.

 

Một con cá gần ký, chẳng mấy chốc đã hết sạch.

 

Tần Lộ gần như chẳng làm gì, chỉ được chia 1/4 con.

 

Cô ta l.i.ế.m môi, liếc nhìn tôi lấy lòng:

 

“Tâm Nguyệt… còn không?”

 

“Ngon lắm, em… em muốn ăn thêm…”

 

Tôi lạnh nhạt nhìn cô ta:

 

“Cô nghĩ xem? Hay là tự đi bắt thêm một con? Tôi còn chưa no đấy.”

 

Tần Lộ ngượng ngùng lắc đầu, rồi quay sang Lục Kinh Tiêu:

 

“Anh… hay là chúng ta cùng đi bắt nữa đi?”

 

Lục Kinh Tiêu đứng dậy, xách giáo lên:

 

“Nếu Tâm Nguyệt còn đói, anh nhất định phải đi bắt thêm cho bằng được!”

 

Mặt Tần Lộ xanh lét, nhưng không dám cãi lại tôi nữa, chỉ cười trừ gượng gạo.

 

Muốn phản đòn ư?

 

“Tâm Nguyệt, hay em đi luôn đi? Ai cũng đi làm việc hết rồi, chỉ mình em ngồi đây nướng cá, không thấy ngại à?”

Loading...