Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Ở Lại Bên Kia Lá Bài - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-05-15 10:10:07
Lượt xem: 164

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

22.

Có lẽ… chỉ có sự thật mới là cách duy nhất để hóa giải chấp niệm.

Tôi bắt đầu học cách buông bỏ quá khứ, mở lòng với những mối quan hệ mới.

 

Nhờ sức mạnh của tiền bạc, dù tôi là một bà mẹ đơn thân từng ly hôn, thì với làn da được chăm sóc bằng công nghệ thẩm mỹ, cùng ánh mắt sắc sảo và bản lĩnh được rèn giũa từ những tổn thương, vẫn có không ít người đàn ông trẻ tuổi, điển trai sẵn sàng xếp hàng vì tôi.

 

Năm tháng vẫn cứ cuồn cuộn trôi.

Còn cái tên Chu Trạch, tựa như một tiếng vọng xa xăm của thế kỷ trước.

 

Khi tôi gần như đã quên hẳn con người đó, thì… tôi lại vô tình thấy Lâm Sương livestream trong một lần lướt sóng trực tiếp.

 

Còn Chu Trạch thì sao?

Sự xuất hiện của anh ta… khiến tôi thực sự sững sờ.

 

Người đàn ông từng sạch sẽ, gọn gàng, chỉnh tề ấy— giờ đang co quắp trên một chiếc xe lăn đẫm mùi nôn ói.

Đôi chân khẳng khiu như cành tre khô rũ thõng xuống thành ghế.

 

Cư dân mạng thi nhau ca ngợi Lâm Sương:

【Cô ấy lấy chồng rồi mà vẫn chăm sóc người chồng cũ bị liệt. Thật đúng là phúc phần của anh ta!】

【Lâm Sương xứng đáng được ghi tên trong chương trình "Cảm động nhân tâm"!】

【Tôi thấy người chồng hiện tại mới là người đàn ông tốt nhất! Chấp nhận để vợ chăm sóc chồng cũ tật nguyền cơ mà!】

 

Không ai chú ý đến Chu Trạch đang nằm phía sau, mắt trừng lớn nhìn màn hình đầy bình luận như muốn nổ tung, trong mắt là sự uất ức và bất lực sâu sắc.

 

Nhưng… có ai quan tâm đâu?

 

Anh ta giờ chỉ còn là công cụ kiếm tiền cho Lâm Sương và người đàn ông khác, trong lúc họ tình tứ khoe mẽ ngay trước mặt anh ta qua ống kính livestream.

 

Tôi chợt nhớ tới đêm mưa năm nào.

Khi Lâm Sương đứng chênh vênh giữa gió lạnh, ôm cái bụng bầu, nhìn Chu Trạch xông vào nhà tôi.

 

Tôi đã biết, Chu Trạch sẽ có ngày như hôm nay.

 

Chỉ là… tôi không ngờ lại đến nhanh như vậy.

 

[Phiên ngoại]

 

Hôm đó, trên đường trở về sau chuyến du lịch ở khu phố cổ, tôi trông thấy một tarot reader trẻ đang bị đám con gái vây chật cứng.

 

Tính ganh đua nghề nghiệp trỗi dậy, tôi nảy sinh tò mò với người trẻ tuổi này.

 

Khó khăn lắm mới chen được vào, thì phát hiện điều khiến các cô gái hứng thú chẳng phải tài bói bài, mà là… gương mặt như tượng tạc kia.

 

Tôi bĩu môi, quay người định bỏ đi.

Thì cậu ấy lên tiếng gọi tôi:

 

“Cô xem thường tôi à?

Thấy tôi đoán không chuẩn?”

 

Đôi mắt cậu ta trong veo, sạch sẽ như chưa vướng bụi trần.

 

“Lại đây đi, tôi cho cô ưu tiên.

Miễn phí.

Không đúng thì khỏi trả tiền.”

 

Minh Minh ngửi ngửi, kéo tay tôi thì thầm:

“Mẹ ơi, chú này không phải người xấu.”

 

Đến lượt tôi.

Cậu tarot trẻ bắt đầu trải bài, hỏi tôi muốn xem gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-o-lai-ben-kia-la-bai/chuong-8.html.]

 

Tôi cười nhạt, định trêu cậu ta một phen:

“Vậy cậu thử đoán xem, người tôi yêu nhất đang ở đâu?

Đoán đúng, tôi trả gấp đôi.”

 

Câu hỏi đó… bình thường chẳng tarot reader nào trả lời được.

Bởi người đó—Chu Trạch Minh—đã không còn trên thế giới này.

 

Tôi rút bài, im lặng chờ đợi.

 

“Cô vừa rút được Pháp sư và Kẻ khờ, cho thấy người cô yêu rất tự do, có khả năng hiện thực hóa ước mơ của chính mình và người khác.

Người này… từng làm công việc liên quan đến huyền học?”

 

Tôi không phản bác.

Rút thêm.

 

“Là Phán xét, Thế giới, và Bánh xe số phận.”

Cậu tarot bỗng khựng lại:

“Người đó… đã qua đời rồi đúng không?”

 

Tôi cười, có phần tán thưởng:

“Không ngờ cậu cũng có bản lĩnh đấy.”

 

Tôi lấy điện thoại quét mã, chuẩn bị trả tiền gấp đôi:

“Tôi nói là làm, chuyển tiền cho cậu.”

 

“Đợi đã, cô vẫn chưa rút hết bài. 

Tôi cũng chưa giải xong.”

 

Ánh mắt cậu thanh niên kiên định kỳ lạ, như thể đây không còn là một buổi xem bài, mà là một sứ mệnh cần hoàn thành.

 

Tim tôi chợt nhói đau và bất ngờ như bị một lưỡi d.a.o cùn rạch qua.

 

Xung quanh có quá nhiều người vây xem.

Tôi không muốn bị ai nhìn thấy lớp yếu đuối bên trong mình.

 

“Một người đã chết, thì anh ta đang ở đâu có còn quan trọng nữa không?!”

 

Tôi bắt đầu hối hận vì đã đến đây.

 

“Sao lại không quan trọng?”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Cậu ấy nhìn tôi, thật khẽ:

“Cô nhớ anh ấy mỗi ngày, phải không?”

 

Cậu đẩy xấp bài còn lại về phía tôi:

“Thử thêm lần nữa nhé?”

 

Tôi hít sâu, run run rút lá cuối cùng.

 

Cậu ấy nhìn Minh Minh đang đứng bên tôi, chậm rãi nói:

“Anh ấy… vẫn luôn ở bên cạnh hai mẹ con.

Chưa từng rời đi.”

 

Lúc ấy— giữa mùa đông lạnh giá đã kéo dài suốt bao tháng, một cơn gió nhẹ phảng phất hơi thở của mùa xuân bất ngờ lướt qua.

 

Tôi nắm tay Minh Minh, dịu dàng nói:

“Minh Minh này, hình như… xuân về rồi đấy.

Chúng ta về nhà thôi.”

 

—Hết—

 

Loading...