Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-03-20 10:53:14
Lượt xem: 728

[FULL] Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái

Tác giả: đang cập nhật

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Một ngày nọ, tôi bị thêm vào một nhóm chat kỳ lạ.

Tên nhóm là “Người một nhà tương thân tương ái”.

Tôi tưởng mình bị thêm nhầm, vừa định thoát ra thì một người có tên là “mẹ” đã tag tôi:

[Con gái, con vào rồi đấy à.]

Đây là kiểu đào lửa mới à?

Tôi bĩu môi, nhưng ngón tay đang lơ lửng trên chữ đỏ "thoát nhóm" lại không thể ấn xuống.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Không hiểu sao, tôi lại trả lời một câu:

[Vâng.]

1

Tôi ném điện thoại sang một bên, tiếp tục viết kế hoạch bán hàng.

Nhưng ý tưởng vừa còn rõ ràng bỗng chốc trở nên rối tung.

Tôi bực bội cầm điện thoại lên, muốn xem mấy tên đào lửa kia cuối cùng định làm gì.

Vừa mở nhóm chat, trên màn hình hiện ra năm cái hồng bao đỏ chói.

Mẹ: [Hồng bao cho Độc Mộc Diệc Thành Lâm, chào mừng con gái ngoan vào nhóm.]

Ba: [Hồng bao cho Độc Mộc Diệc Thành Lâm, chào mừng con gái cưng vào nhóm.]

Bà nội: [Hồng bao cho Độc Mộc Diệc Thành Lâm, chào mừng công chúa nhỏ vào nhóm.]

Ông nội: [Hồng bao cho Độc Mộc Diệc Thành Lâm, chào mừng cháu gái lớn vào nhóm.]

Em trai: [Hồng bao cho Độc Mộc Diệc Thành Lâm, chào mừng chị gái vào nhóm~^o^~ tuy là bao lì xì hơi nhỏ.]

Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, não bắt đầu vận động.

Đào lửa kiểu gì mà lại chiêu trò kiểu như vậy?

Đang lúc tôi suy nghĩ rối bời, WeChat lại hiện lên một tin nhắn mới.

Người gửi tin nhắn có tên là “Mạc Vong”.

Tôi làm nghề bán hàng, WeChat có rất nhiều bạn, cũng không biết đã kết bạn với người này từ lúc nào.

“Cháu gái, con còn nhớ dì không? Bảy năm trước ở nhà ga Trịnh Châu, dì đã cho con mượn năm trăm tệ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-mot-nha-tuong-than-tuong-ai/chuong-1.html.]

Tâm trí tôi lập tức bị kéo về mùa hè bảy năm trước.

Tôi đói meo ngồi xổm bên bức tường của một quán mì, mùi thơm từ quán mì bay vào mũi khiến bụng tôi kêu òng ọc.

Tôi ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, cố gắng lờ đi cảm giác đói khó chịu.

Quán mì làm ăn rất tốt, người ra vào tấp nập.

Ngồi ở bàn gần cửa là một gia đình ba người, bé gái mặc chiếc váy công chúa xinh xắn, còn chưa biết dùng đũa, nước mì dính đầy mặt.

Người đàn ông cười ha hả, người phụ nữ thì lấy khăn giấy từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ xinh của cô bé.

Tôi nhìn bé gái kia với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, không biết là ngưỡng mộ vì nó được ăn món mì thơm phức, hay ngưỡng mộ vì nó có được tình yêu thương của ba mẹ.

Có lẽ ánh mắt của tôi quá khát khao, người phụ nữ kia quay sang nhìn về phía tôi.

Tôi vội vàng rụt người lại, lẩn trốn sau bức tường.

Không lâu sau, người phụ nữ đẩy cửa bước ra ngoài. Dì ấy cúi người xuống, nhẹ nhàng nói với tôi:

“Cháu gái, có phải con đang đói đúng không? Đi nào, dì mời con ăn mì.”

Tôi thực sự quá đói, đành đỏ mặt gật đầu, rồi đi theo dì ấy vào trong cửa hàng.

Người phụ nữ gọi cho tôi một tô mì thịt cừu và một tô hoành thánh.

Tôi nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt, cổ họng như bị nghẹn lại, không nói nên lời.

Dì ấy đặt đôi đũa vào tay tôi, nhẹ nhàng nói:

“Ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu.”

Tôi không thể kìm được nữa, nước mắt trào ra, rồi vội vàng ăn ngấu nghiến.

2

Mì và hoành thánh nhanh chóng bị tôi ăn hết sạch.

Tôi lau miệng, từ từ ngẩng đầu lên, cảm kích nói với họ:

“Chú dì, cảm ơn hai người.”

Người đàn ông đối diện ôm bé gái, nhìn tôi với ánh mắt quan tâm:

“Cháu gái, có phải con đang gặp khó khăn gì không? Có thể kể cho chú dì nghe được không?”

Tôi do dự một chút, rồi kể câu chuyện của mình cho họ nghe.

Người phụ nữ nghe xong, mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:

“Cháu gái, cuộc sống của con thật sự không dễ dàng gì. Đừng sợ, sau này rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi.”

Nói xong, dì ấy lấy từ trong túi ra năm tờ tiền đỏ, đưa về phía tôi:

“Con cầm lấy tiền này, đi xa mà không có tiền thì không được. Con không phải định đi Bắc Kinh học sao? Nói không chừng số tiền này có thể giúp con chút ít.”

Loading...