NGƯỜI MẸ THỨ HAI - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-12-21 14:43:49
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 6

 

Mắt cô đỏ ngầu, đầy tia máu.

 

Miệng lẩm bẩm ngừng, học thuộc bài văn tiếng Anh.

 

lấy hết can đảm chặn cô :

 

cạnh tranh vị trí nhất khối với .”

 

“So sánh và cạnh tranh mang thành công cho bất kỳ ai.”

 

Thẩm Trăn mỉm với , vội vã rời .

 

Nhìn theo bóng lưng cô , thấy chính của ngày , một đầy hoảng loạn và chật vật.

 

 

Nửa tháng kỳ thi đại học, trường tổ chức lễ trưởng thành mười tám tuổi cho bộ học sinh khối mười hai.

 

Đó là thời gian hiếm hoi để thả lỏng.

 

trong đám đông, chỉ xem cho .

 

đột nhiên ôm một bó hoa, xuyên qua đám đang chen chúc, tới mặt :

 

“Thanh Thanh, chúc con sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”

 

“Từ nay con là lớn .”

 

“Chúng hãy quên hết những chuyện vui đây ?”

 

Xung quanh im phăng phắc.

 

Một lúc , một bạn học thiết mới rụt rè lên tiếng:

 

“Cô Trần… năm nay Thanh Thanh mới mười bảy tuổi mà…”

 

Mẹ đột ngột mở to mắt, như sực nhớ điều gì đó.

 

nhếch khóe môi, nhạt:

 

“Mẹ quên ?”

 

“Hồi nhỏ, con thắng ngay từ vạch xuất phát.”

 

“Nên cho con học sớm hơn một năm…”

 

Mẹ cứng họng.

 

bà cũng thừa nhận quên chuyện đó.

 

Vì thế, bà thô bạo nhét bó hoa tay :

 

“Sớm một năm muộn một năm thì khác gì chứ.”

 

Nói xong, bà bỏ chạy trong dáng vẻ chật vật.

 

Bó hoa , chút do dự, để ghế.

 

 

Ngày thi đại học, cả nhà cùng đưa tới điểm thi.

 

Thịnh Noãn Noãn thích nhất mấy hoạt động kiểu cả nhà xuất quân thế .

 

Vì trời nóng, con bé còn thể đường đường chính chính xin Dì Tiếu thêm một cây kem.

 

Nó vung cây kem tay, sức cổ vũ :

 

“Chị là giỏi nhất!”

 

“Thi xong Noãn Noãn dùng tiền tiêu vặt mời chị ăn kem!”

 

Mẹ xa, đang sốt ruột hỏi han:

 

“Có ai thấy Thẩm Trăn ?”

 

trả lời bằng giọng chắc chắn:

 

“Hình như trong thì ?”

 

Mẹ tặc lưỡi một tiếng thật to:

 

“Con bé , đến lúc quan trọng đáng tin chút nào.”

 

“Mình còn chuẩn mấy câu dự đoán, năm nay thể ở dạng , còn định cho nó xem qua nữa.”

 

Nói , ánh mắt bà vô thức liếc về phía , dường như mong mở miệng xin đề.

 

chỉ nhân lúc Thịnh Noãn Noãn để ý, lén c.ắ.n một miếng kem của con bé, chạy thẳng phòng thi.

 

 

Thi xong môn cuối cùng, thấy một ngoài dự đoán chờ cổng.

 

“Bác sĩ Tần?”

 

ngơ ngác vị bác sĩ tâm lý đồng hành cùng suốt mấy năm.

 

Bác sĩ Tần đưa cho một cây bút máy, mỉm :

 

“Thịnh Thanh Thanh, chúc mừng em nghiệp .”

 

Bác sĩ tâm lý gọi khỏi bệnh là nghiệp.

 

Trong chốc lát, thể lời nào.

 

Những tháng ngày khó khăn nhất của , đều là bà ở bên cùng qua.

 

Còn khi ánh sáng cuối cùng cũng chiếu xuống đời , thì bà sang với :

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-me-thu-hai/chuong-6.html.]

“Mong rằng chúng sẽ bao giờ gặp .”

 

 

Những ngày kỳ thi đại học trôi qua đặc biệt nhẹ nhõm.

 

Chúng du lịch, hát hò, trồng hoa, bơi lội… nghĩ đến điểm .

 

Theo lời Dì Tiếu :

 

“Nghĩ cũng vô ích thôi.”

 

khi bạn còn cầu mong gì, thì thường sẽ nhận nhiều nhất.

 

Một ngày khi tra điểm, điện thoại reo lên:

 

“Xin hỏi bạn Thịnh Thanh Thanh ? là bên tuyển sinh Đại học Thanh Hoa…”

 

Sau đó là hàng loạt cuộc gọi từ các trường đại học danh tiếng khác.

 

Ba vẫn giữ vẻ điềm đạm:

 

“Cũng… tạm thôi.”

 

“Hồi xưa ba cũng từng trải qua mà…”

 

Chưa xong, Dì Tiếu nhét thẳng một cái bánh bao miệng:

 

“Ai quan tâm trải qua ?!”

 

“Thanh Thanh giỏi quá trời!”

 

“Con thưởng gì? Dì mua cho!”

 

Ngày công bố điểm, Dì Tiếu trợn tròn mắt:

 

“Bảy trăm hai mươi ba điểm?”

 

“Trời ơi, thế chẳng là thủ khoa ?”

 

Ba vẫn cố giữ bình tĩnh:

 

“Chắc , nhưng điểm thì đúng là khá cao…”

 

Ông còn dứt lời, Thịnh Noãn Noãn che mắt .

 

Một cái bánh xíu mại nhét thẳng miệng ba, nóng đến mức ông chảy nước mắt.

 

Dì Tiếu vỗ tay, sang hỏi :

 

“Đây là điểm cao nhất con từng thi ?”

 

hiểu lắm, gật đầu:

 

“Xem như là thi vượt sức.”

 

Dì Tiếu quả quyết:

 

“Thế thì chính là thủ khoa .”

 

“Là thủ khoa của riêng con.”

 

“Cũng là thủ khoa của nhà .”

 

 

Ngày trường, bảng điểm công bố bên ngoài.

 

hạng nhất khối với 723 điểm.

 

Trong khi đó, điểm cao nhất của lớp mũi nhọn chỉ là 700.

 

Mẹ như phát điên, dò từng dòng bảng điểm để tìm tên Thẩm Trăn:

 

“Sao ?”

 

“Không thể nào…”

 

Hiệu trưởng nhận thông báo, với rằng Thẩm Trăn nước ngoài.

 

Vì trong thời gian dài sống áp lực cao, cô sớm xuất hiện các triệu chứng như mất ngủ, đau đầu.

 

Gia đình Thẩm Trăn điều kiện, nỡ để con tiếp tục cuốn cuộc cạnh tranh trong nước, nên cho cô du học.

 

Mẹ thất thần.

 

Ánh mắt bà phức tạp, tự hào, hụt hẫng, còn cả chút hối hận mơ hồ.

 

Một lúc , bà lên tiếng:

 

“Rất . là con gái của .”

 

còn kịp gì thì phóng viên tới phỏng vấn:

 

“Bạn Thịnh Thanh Thanh, với tư cách là học sinh nhất trường, bạn tiện phỏng vấn một chút ?”

 

“Tốt nhất là để ba cũng chia sẻ đôi chút kinh nghiệm.”

 

Mẹ hắng giọng, định kéo :

 

“Đi thôi, nhận phỏng vấn.”

 

theo phản xạ lùi một bước.

 

Phóng viên nghi hoặc :

 

“Bà là…?”

 

của cháu!”

 

“Ồ? Thật ? Vậy mà cứ tưởng họ là một gia đình bốn …”

 

 

Loading...