NGƯỜI GIẤY - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2025-10-29 04:36:55
Lượt xem: 219

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 7:

 

Ông , đưa tay , giọng trầm thấp:

 

“Sờ thử xem… ấm.”

 

lắc đầu, dám.

 

“Vừa cứu nhóc đấy.”

 

“Nhóc quỷ đ.á.n.h tường .”

 

Ông nắm lấy tay … nóng.

 

Không lạnh của ma, mà là nhiệt nóng rực của con .

 

! Thật sự là !

 

 

Người đàn ông khẽ , giọng trầm :

 

“Chắc nhóc gặp bao giờ. mở tiệm giấy vàng mã ở làng bên.”

 

sững .

 

Hóa chính là ông , chủ tiệm vàng mã!

 

run run hỏi, giọng khàn vì sợ:

 

“Đồng nam, đồng nữ… là do ba đến chỗ ông xin ?”

 

“Phải.” - Ông gật đầu, giọng bình thản đến rợn .

 

“Nhóc chuyện thì dễ .”

 

Ông xoay , để đối mặt với sân nhà , :

 

“Nhóc là con gái trong căn nhà , đúng chứ?”

 

gật đầu, lắc đầu:

 

cho con nuôi của bác cả .”

 

“Khó trách nhóc vẫn còn sống.”

 

Ông bận tâm đến chi tiết đó, chỉ tiếp, giọng trầm :

 

“Trong nhà nhóc bây giờ là quỷ, vây kín .”

 

“Nếu quen dẫn đường, thể nào .”

 

“Cho nên, nhóc cùng .”

 

ông, nghẹn ngào hỏi:

 

“Nếu diệt chúng… ba trở ?”

 

thấy biến thành giấy … trong kho còn nhiều giấy nữa, bà …”

 

“Con gái , đừng mơ mộng những điều thật.”

 

“Người c.h.ế.t … là c.h.ế.t hẳn .”

 

im lặng. Ông lấy trong túi một sợi dây đỏ, buộc một đầu cổ tay , đầu cổ tay ông.

 

Sợi dây ẩm ướt và nhận thấm máu.

 

“Giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u dây .” — Ông .

 

“Dù thấy gì, gì… tuyệt đối đừng buông tay.”

 

“Vâng… hiểu .”

 

Khi chúng bước trở sân, theo phản xạ nhắm chặt mắt.

 

chờ ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng ánh sáng nào cả.

 

Thay đó, một vầng trăng tròn treo lơ lửng đầu. Trăng sáng đến chói lòa, chiếu từ lưng, kéo bóng của chúng dài lê thê mặt đất.

 

Một luồng gió lạnh thốc qua, mắt cay xè, mở mắt và thấy mặt còn là nhà nữa.

 

Nhà vốn là căn nhà cấp bốn bằng gạch đỏ, sân nhỏ, mái rạ.

 

giờ đây, đối diện là một ngôi nhà ba tầng cao vút, cấu trúc khác lạ.

 

Cửa sổ dán bằng giấy mỏng, tường ghép bằng gỗ tối màu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-giay/chuong-7.html.]

 

Qua lớp giấy mờ đục, thấy bên trong ánh sáng đỏ nhấp nháy và vô bóng đen đang lay động.

 

Mọi thứ huyền hoặc, méo mó, như thể chúng bước một thế giới khác một thế giới của c.h.ế.t.

 

 

Chủ tiệm giấy khẽ hừ một tiếng, giọng trầm xuống:

 

“Đi sát theo , nếu lạc một bước thôi mạng nhỏ của nhóc cũng chẳng còn .”

 

Chúng tiến trong.

 

Cánh cửa lớn mở toang, bên trong đen kịt như một cái miệng khổng lồ đang há , chờ nuốt những tiến .

 

Bước qua ngưỡng cửa, bụi phủ dày đặc chân, rõ ràng nơi lâu ai lui tới.

 

Ngay chính giữa gian nhà, đặt hai chiếc ghế thái sư đối xứng .

 

Đồng nam và đồng nữ hai cái ghế đó.

 

Giống hệt như cặp giấy ba từng mang về.

 

Chỉ là chúng điểm mắt.

 

Chủ tiệm giấy bước lên , dừng đối diện hai giấy, và thấy trong hốc mắt trắng toát của chúng, từng tia đỏ m.á.u chầm chậm lan .

 

Chúng… tự điểm nhãn!

 

Ông chủ tiệm giấy một lời, chỉ lấy từ túi một sợi dây đỏ, trói chặt cả hai giấy .

 

trố mắt chỉ thế thôi ?

 

Dễ ?

 

định lên tiếng, nhưng ông hiệu im lặng, đặt ngón trỏ lên môi, chỉ tay lên tầng hai ý bảo: Đừng kinh động đến thứ ở đó.

 

Vừa đặt chân lên cầu thang, thấy tiếng huyên náo ồn ào, như một bữa tiệc đang diễn .

 

Tiếng chén cụng, tiếng ríu rít, thi thoảng xen lẫn mấy tiếng the thé, lúc gần, lúc xa.

 

Một thứ ngôn ngữ kỳ quái vang lên, hiểu , chỉ cảm thấy da gà nổi khắp .

 

Ông chủ tiệm vàng mã tháo sợi dây đỏ khỏi tay , buộc chặt cây cột bên cạnh, ép ôm chặt lấy cột, hiệu: đừng rời khỏi đó.

 

Cửa phòng bật mở, cảnh tượng bên trong khiến c.h.ế.t điếng.

 

Bên trong, la liệt là giấy.

 

Cả căn phòng đầy ắp hình nhân điểm mắt, mỗi một khuôn mặt đều quen thuộc đến đáng sợ.

 

Đó là những giấy từng .

 

Từng giấy đều đầu về phía chúng , miệng nở nụ nhợt nhạt, tiếng “hí hí hí” vang vọng, giọng đàn ông, đàn bà xen lẫn, rì rầm như đang trò chuyện, đang giễu cợt gì đó.

 

Chủ tiệm vàng mã cũng , khẽ:

 

“Không ở đây …”

 

rùng .

 

Rõ ràng lúc ông phát tiếng, mà giờ … lên tiếng giữa bầy giấy!

 

Bọn giấy ngừng , đồng loạt xoay , những móng tay nhọn hoắt bật , vồ thẳng về phía ông.

 

ông hề lùi bước.

 

Ngược , ông lao lên phía , hai ngón tay rút từ n.g.ự.c áo một nắm bùa vàng,= vung mạnh lên trung.

 

Ông niệm chú, giọng nhanh, gấp, mà dồn dập, tay kết ấn liên tục.

 

Tiếng chú tối nghĩa, cổ xưa, đến đoạn cuối cùng chỉ rõ một chữ duy nhất…

 

“Phược!” (Khóa chặt!)

 

Những tấm bùa bay loạn xạ trong khí, rơi chính xác lên đôi mắt của từng giấy.

 

Tất cả dừng . Im phăng phắc.

 

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thứ chấm dứt.

 

thở dốc, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.

 

Không , cảm thấy ông vốn cần dẫn đây.

 

Thậm chí… chẳng cần đưa đến gần như thế.

 

Sau khi xử lý xong thứ, ông chủ tiệm giấy quấn sợi dây đỏ quanh cổ tay vòng chồng lên vòng khác, nắm chặt lấy đầu dây.

Loading...