Chương 3:
bắt đầu tin rằng, giấc mơ đó là một lời tiên tri.
nhường suất cho nó.
Ngày nó phóng hỏa, dạy kèm cho em trai của bạn học.
Trước khi , còn nghĩ nên gọi cùng , vì đường Bình An mở một tiệm bánh trứng nướng ngon.
thấy đang ngủ say.
Thôi .
nên phiền bà nghỉ ngơi.
Tối qua chắc bà sách đến khuya .
khẽ khép cửa .
Khi về nhà nữa, ba, và âm dương cách biệt.
Cảnh sát do thời tiết quá khô, gây hỏa hoạn.
bình thản chấp nhận cách giải thích đó.
Bệnh viện gọi điện cho , bảo đến gặp ba cuối.
lập tức bắt taxi chạy tới.
Ba giường bệnh, cháy đen.
Thật , ấn tượng của về ông nhiều.
Với , ông giống như một sinh vật hai chiều phẳng lì.
Ông là một kẻ ngốc.
Bà nội sợ ông chạy lung tung trong làng bắt nạt, nên bình thường đều nhốt ông trong căn phòng phía tây.
Ông ít khi ngoài, cũng gần như tiếp xúc với hai chị em .
Lên thành phố , ông nhốt trong một căn phòng khác, ăn uống, vệ sinh đều ở trong đó.
Bởi vì em gái , chỉ cần thấy ba ngốc đó, là nó thấy buồn nôn.
Trong lòng bao nhiêu gợn sóng.
bên chiếc giường đối diện một lúc, định dậy rời .
Bỗng nắm lấy tay .
Là ba.
Ông ngừng mấp máy môi, như đang cố điều gì đó.
cúi xuống, ghé tai gần.
“Không ai… thích ba. Cũng ai thích… Thu Thu của ba.”
“Thu Thu thi đậu đại học … ba … tặng quà cho Thu Thu.”
Mấy tờ tiền một tệ nhét tay .
Nói xong, đường điện tim chậm rãi kéo thành một đường thẳng.
Ông cố gắng giữ thở cuối cùng, dường như chỉ để hai câu đó và đưa cho mấy tờ tiền lẻ .
Thật là…
siết chặt nắm tay, rõ trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì.
Ba c.h.ế.t .
Tro cốt của ông đựng trong một cái hũ.
Cảnh sát tìm thấy t.h.i t.h.ể của .
Bà lẽ vẫn còn sống, chỉ là .
thờ ơ gật đầu.
ôm hũ tro cốt của ba rời .
Trên đường, Giáo viên Lý gọi điện cho , một tin báo.
Giọng ông kích động đến mức run rẩy, ông còn sẽ lập tức lái xe tới tìm .
Giáo viên Lý đưa về nhà ông .
Vợ ông nấu đầy một bàn đồ ăn, nhiệt tình gọi xuống ăn.
Giáo viên Lý đến mức khóe miệng gần như kéo tới mang tai.
Có lẽ vì nhớ trải qua tang sự, nên nên nụ đó mới thu đôi chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-em-gai-thong-minh/chuong-3.html.]
“Thu Thu , chuyện nhà em thầy đều .”
“Haiz, c.h.ế.t thể sống , nhưng còn sống vẫn tiếp tục tiếp, việc gì cũng về phía .”
Giáo viên Lý xã giao vài câu.
“Thầy cho em một tin .”
“Em còn nhớ nhà tài trợ tới trường ? Ông chuyện nhà em, thương cảm. Nên khi em vẫn còn sống, ông quyết định cũng sẽ tài trợ cho em.”
“Ông em chỗ ở, nên quyết định để em ở tạm nhà ông một thời gian.”
Giáo viên Lý càng càng kích động, nước bọt văng tung tóe.
“Em đúng là gặp vận may lớn .”
Trong lòng chợt siết , định từ chối thì…
Chuông cửa phía bỗng vang lên.
“Em xem, còn trực tiếp tới đón em kìa.”
Giáo viên Lý đến mức những nếp nhăn mặt cũng kéo phẳng , trông khá đáng sợ.
…
Bánh răng của phận xoay một vòng, cuối cùng vẫn về điểm xuất phát.
Người tới là hai vệ sĩ mặc đồ đen.
Họ hai bên , ý đồ cần cũng hiểu.
giả vờ như nhận , theo họ rời khỏi nhà Giáo viên Lý.
Dưới lầu đỗ sẵn một chiếc xe.
Vệ sĩ mở cửa cho .
Nhà tài trợ bên trong.
Ông mặc bộ vest cắt may vặn, từng cử chỉ đều toát vẻ sang trọng.
.
Nhà tài trợ gật đầu với tài xế, xe lập tức khởi hành.
Ông mở miệng :
“Hôm đó thấy cháu ở trường, chú cảm thấy duyên. Vì thế mới chọn cháu.”
“Đặc biệt là vết đỏ mặt cháu, độc đáo. Chú nhớ cháu rõ.”
“Chỉ là ngờ cháu lương thiện đến , còn nhường suất tài trợ cho em gái .”
Ông khẽ nhíu mày, giãn :
“ xem duyên phận của chúng vẫn dứt. Chú chuyện nhà cháu . Cháu yên tâm, bốn năm đại học của cháu, chú sẽ lo hết.”
“Cảm ơn.” - lịch sự đáp.
Trên xe, ông liên tục an ủi , giống hệt một bậc trưởng bối lòng nhân ái.
Chỉ , những cái đó đều là giả.
Xe dừng .
Tài xế lập tức xuống mở cửa cho nhà tài trợ.
cũng bước xuống.
Nhà tài trợ đợi bên cạnh , chỉ căn biệt thự phía , hỏi:
“Đẹp ?”
Một căn nhà xây từ xác của những đứa trẻ c.h.ế.t thảm, thì tới chứ.
ngoài mặt, vẫn gật đầu.
Ông , nắm tay dẫn trong.
“Dì Trương, cơm nước chuẩn xong ?”
“Thưa ông chủ, chuẩn xong hết .” - Dì Trương cung kính đáp, bắt đầu bưng đồ ăn từ bếp .
Em gái ngáp một cái, từ lầu xuống.
Khi thấy , trong mắt nó lóe lên một tia kinh ngạc, ngay lập tức dâng đầy nước mắt.
“Chị còn sống , thật quá. Nếu chị cũng c.h.ế.t , thì đời em chẳng còn nào nữa.”
Nó vội vàng chạy từ lầu xuống, giữa chừng còn suýt vấp ngã, trông vô cùng chân thành.
Nó còn khoác tay , tự tay kéo ghế , để xuống cạnh bàn ăn.
“Đi gọi Tưởng Ngư ăn cơm.” - Nhà tài trợ một câu với nữ giúp việc bên cạnh.
Cô gật đầu, lập tức ngay.