"Giờ thì ... tiền chẳng thấy , mặt thì nát, việc thì mất... chính cũng sắp đời nhà ma ... lỗ vốn quá mà!" Hắn càng càng dữ dội, bao nhiêu uất ức, sợ hãi và bất mãn tích tụ bấy lâu nay đều tuôn hết, " đến mặt tròn méo còn ... Lão già thì cứ say là đ.á.n.h thừa sống thiếu c.h.ế.t, như thể con lão mà là đứa con hoang nhặt ngoài đường !"
" theo Châu Hiểu Phong, cũng chỉ vì mong lúc nó say nó gọi một tiếng ' '... Giờ nghĩ , đúng là một trò hề! Sống thì uất ức, c.h.ế.t vẫn uất ức!" Hắn đến xé lòng, lời lộn xộn, trút hết đắng cay của nửa đời .
Cuối cùng, vì kiệt sức, tối sầm mặt mũi ngất lịm .
Trạm Én Đêm
10.
Khi tỉnh nữa, mùi t.h.u.ố.c sát trùng nồng nặc xộc mũi. Lại T.ử mở mắt, thấy trần nhà trắng toát và bình nước biển đang nhỏ từng giọt. Hắn đang trong bệnh viện.
Cô y tá bên cạnh thấy tỉnh thì thở phào: "Anh tỉnh là ! Có một cô gái bụng đưa đến đây, còn đóng tiền viện phí, ở trông một lúc bảo việc gấp nên ."
Lại T.ử vội nắm c.h.ặ.t t.a.y y tá: "Cô gái đó... trông thế nào?"
"Khá thanh tú, mặc áo khoác xanh, buộc tóc đuôi ngựa, mắt lớn." Y tá hồi tưởng.
Lại T.ử buông tay, lạnh ngắt. Áo khoác xanh, tóc đuôi ngựa, mắt lớn... đúng là Tô Tiểu Hòa. rõ ràng cô c.h.ế.t , mộ cũng lấp, thể cứu xe, còn đóng viện phí? Trong mộ rốt cuộc là ai? Người cứu là sống, là thứ gì đó bò từ huyệt?
Xuất viện trở về, Lại T.ử càng nghĩ càng thấy điều gì đó . Hắn thấy từ đầu đến cuối chỉ là một quân cờ, một kẻ ngu ngốc xoay như chong chóng. Sự hối hận và phẫn nộ đan xen khiến tim đau nhói. Không , tìm đôi vợ chồng để ngửa bài!
Chập choạng tối, Lại T.ử thủ theo một chiếc tuốc-nơ-vít rỉ sét, lẻn nhà máy. Căn biệt thự hai tầng của ông chủ Châu đang khép kín rèm, rõ bên trong. Hắn đang định trèo tường thì thấy tiếng đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng bên trong.
Ngay đó là giọng mắng c.h.ử.i nén nhịn của ông chủ Châu: "Rốt cuộc là thế nào? Giờ Hiểu Phong ngày nào cũng đ.á.n.h , nhà máy thì loạn cào cào, sắp điên đây! Chẳng lúc đầu bà bảo chỉ cần đám cưới là xong chuyện ?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-doi-huong/chap-9.html.]
Tiếng của Thẩm Ngọc Lan vọng : "Lúc đầu tìm Tô Tiểu Hòa, chẳng vì bát tự của nó hợp, thể giúp Hiểu Phong 'chữa bệnh' ? Ai mà sự tình thành thế !"
Lại T.ử vểnh tai lên. Chữa bệnh? Bệnh gì? Hắn nín thở, áp sát mặt bức tường lạnh lẽo.
Tiếng của Thẩm Ngọc Lan nhỏ dần, biến thành những lời lẩm bẩm oán độc: "Hiểu Phong vốn dĩ căn bệnh đó... Ai mà ngờ nó ngay cả một đứa 'vợ thử' cũng trấn áp nổi? Biết thế lúc đầu , tìm đứa nào hiền lành, dễ bảo hơn..."
"Giờ những lời thì ích gì!" Ông Châu ngắt lời. "Kế hoạch của chúng ban đầu là để Hiểu Phong chơi đùa với nó một thời gian, nếu bệnh áp chế thì giữ nó vợ lẽ; nếu áp hoặc Hiểu Phong chán thì đưa một khoản tiền tống khứ , đó mới chính thức cưới môn đăng hộ đối... Ai ngờ xương cốt nó cứng thế, thà c.h.ế.t theo, cuối cùng còn khắc c.h.ế.t cả Hiểu Phong!"
Vợ thử, vợ lẽ, tống khứ ... Những từ ngữ đó như những cây kim băng đ.â.m thẳng tai Lại Tử, khiến lạnh thấu xương. Hắn hiểu !
Châu Hiểu Phong mắc một căn bệnh kín hoặc chứng cuồng điên nào đó, cần một phụ nữ hợp tuổi để "xung hỷ", thậm chí là để "thử nghiệm". Tô Tiểu Hòa ngay từ đầu là "con dâu tương lai", cô chỉ là một "vị t.h.u.ố.c dẫn" để “Thái tử” nhà họ Châu luyện tay nghề. Chơi chán , bệnh khỏi thì đá . Bệnh khỏi, chơi chán cũng đá . Cô bao giờ nhà họ Châu xem là con .
Lại T.ử bệt xuống chân tường, chiếc tuốc-nơ-vít trong tay rơi "keng" xuống đất. Hắn nhớ sự quật cường của Tô Tiểu Hòa khi hủy hôn, nhớ ánh mắt kinh hoàng khi cô giẫm bùa, nhớ đôi giày vải dính bùn lủng lẳng cây... Cô hề gì cả. Cho đến lúc c.h.ế.t, cô cũng chỉ là một vị t.h.u.ố.c thể tùy ý vứt bỏ.
Đêm hôm đó, Lại T.ử mơ thấy Tô Tiểu Hòa. Trong mơ, cô lưng về phía , lời nào. Lại T.ử khản giọng, đem tất cả những lời lén kể sót một chữ. Cho đến khi xong lời cuối cùng, Tô Tiểu Hòa mới chậm rãi mặt .
Trên mặt cô máu, cũng chẳng lệ, chỉ đôi mắt đen thẳm như hố sâu, bên trong như thứ gì đó vỡ tan, nung chảy thành tro tàn lạnh lẽo.
11.
Cô trân trối Lại Tử, đôi môi chậm rãi uốn cong thành một nụ . Nụ chút ấm, chỉ hận thù thấu tận xương tủy. Tô Tiểu Hòa gằn từng chữ, mỗi tiếng thốt như nện thẳng đại não của Lại Tử: "Hóa... ... là... ."
Những giấc báo mộng của Châu Hiểu Phong ngày một dày đặc, và thê t.h.ả.m hơn . Lần , đến mức còn hình : "Mẹ ơi! Cô đ.á.n.h con! Lần cô ấn con chảo dầu mà chiên ơi! Mẹ cứu con với! Cứu con nhanh lên!"