Đến mộ, bà vợ lệnh: "Đào lên!"
Ông Châu do dự một lát vung cuốc đào bới. Tiếng xẻng đ.â.m đất đá trong đêm núi tĩnh lặng cực kỳ gai .
Nửa tiếng , quan tài lộ . Thẩm Ngọc Lan đích mở nắp quan tài. Châu Hiểu Phong bên trong mặc bộ đồ liệm mới, sắc mặt trắng bệch, lạ kỳ là hề dấu hiệu thối rữa.
"Hiểu Phong, đưa vợ đến cho con đây." Bà lột tấm vải đen, đặt xác Tô Tiểu Hòa trong quan tài, tựa sát bên cạnh Châu Hiểu Phong. Sau đó, bà lấy hai sợi chỉ đỏ, một sợi buộc cổ tay Châu Hiểu Phong, sợi buộc cổ tay Tô Tiểu Hòa, thắt một cái nút c.h.ế.t. Bà cúi , thì thầm tai đứa con trai trong quan tài, giọng dịu dàng đến quái dị, "Thế nhé, hai đứa sẽ mãi mãi rời xa nữa. Cứ tận hưởng , tìm cho con cô vợ sạch sẽ đấy."
Ông Châu một bên, mặt cứng đờ như gỗ đá, mãi mới thốt một câu: "Sống với cho... cho t.ử tế."
Lại T.ử cùng, trừng mắt cảnh tượng , tim đập loạn xạ ngừng, đó cảm thấy giữa háng nóng lên, sợ đến mức tè quần. Hắn cứ cảm giác, mắt của Tô Tiểu Hòa dường như cử động một chút.
Sau khi nghi thức kết thúc, hai vợ chồng cùng hợp lực đậy nắp quan tài, lấp đất , bắt đầu hóa vàng mã, miệng lầm bầm khấn vái: "Thần linh tứ phương phù hộ, cho con trai và vợ nó ở sống đời bình an yên …!"
5.
Đốt vàng mã xong, ba lẳng lặng dắt díu xuống núi, suốt dọc đường ai thốt lên nửa lời.
Lại T.ử cuối cùng, cứ cảm giác lưng luôn tiếng bước chân bám đuổi sít , nhưng đến dũng khí ngoảnh đầu cũng .
Sau kể rằng, đêm đó họ thấy núi thấp thoáng một luồng sáng màu đỏ xẹt qua. Lại bảo, họ thấy tiếng đàn bà tỉ tê, u uất vọng từ trong mộ của Châu Hiểu Phong.
Lại T.ử về đến nhà đổ bệnh một trận thập t.ử nhất sinh. Hắn sốt cao dứt, mê sảng, cứ xoay gào lên: "Đừng tìm !", " cố ý!" Hắn thừa hiểu, chắc chắn là kẻ tiếp theo gặp họa.
Về phần vợ chồng chủ xưởng, khi lo xong đám cưới ma cho con, mặt họ mới lộ chút ý . Thẩm Ngọc Lan như trút tảng đá nghìn cân trong lòng, nghĩ bụng con trai cuối cùng cũng còn cô đơn nữa. Thời gian trôi , bà thậm chí còn oán trách con trai đúng là " vợ quên ", chẳng thèm báo mộng lấy một câu để bà yên lòng.
Ông chủ Châu cũng thở phào nhẹ nhõm, cứ ngỡ sóng gió nhà họ Tô và chấp niệm của con trai thực sự trôi dĩ vãng. Thế nhưng, sự "yên " chỉ kéo dài vẻn vẹn đúng bảy ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-doi-huong/chap-7.html.]
6.
Đêm thứ bảy, họ mơ thấy con trai.
Châu Hiểu Phong trong mộng đầy máu, trông còn thê t.h.ả.m hơn , mặt hằn rõ những vết cào cấu rợn . Anh lao đến mặt , đến xé lòng xé : "Mẹ ơi! Cứu con! Tô Tiểu Hòa ngày nào cũng đ.á.n.h con! Con thực sự chịu nổi nữa !"
Thẩm Ngọc Lan hoảng loạn: "Chuyện là ? Chẳng Tô Tiểu Hòa xuống đó là để bầu bạn với con ?"
Châu Hiểu Phong run rẩy: "Cô căn bản hề cam tâm! Ngày nào cô cũng mắng c.h.ử.i con, bảo con hại c.h.ế.t cô ! Tại lúc c.h.ế.t cô mặc áo đỏ cơ chứ? Hồn ma mặc áo đỏ là hung dữ nhất, con thể nào ngăn nổi cô !"
Áo đỏ? Thẩm Ngọc Lan sững sờ. Bà cứ nghĩ đám cưới ma thì cũng là đám cưới, mặc màu đỏ cho khí vui mừng, nên mới đặc biệt cho Tô Tiểu Hòa bộ đồ .
Chưa kịp để bà giải thích, con trai một sức mạnh vô hình nào đó lôi xệch , chỉ để tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết: "Mẹ ơi! Cứu con nhanh lên! Con sắp cô đ.á.n.h c.h.ế.t !"
"Hiểu Phong!" Bà thét lên một tiếng choàng tỉnh, mồ hôi lạnh đầm đìa khắp .
Ông chủ Châu tiếng hét tỉnh giấc, dụi mắt hỏi: "Lại gặp ác mộng ?"
"Hiểu Phong báo mộng... Tô Tiểu Hòa đ.á.n.h nó!" Giọng Thẩm Ngọc Lan run bần bật.
Ông Châu sầm mặt: "Đừng nghĩ ngợi lung tung." Thế nhưng trong lòng ông cũng bắt đầu thấp thỏm, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Trạm Én Đêm
Chẳng mấy chốc, sự dị thường lan từ giấc mộng ngoài đời thực.
Đầu tiên là ở nhà máy. Công nhân ca đêm kể rằng, họ thường xuyên thấy một bóng trắng lảng vảng ở góc phân xưởng. Lại bảo đêm khuya ngang qua cánh rừng xưởng thấy tiếng phụ nữ nỉ non, mà da đầu tê dại.
Ly kỳ nhất là, dù thời tiết đến mấy, cứ đúng mười hai giờ đêm là trong xưởng nổi sương mù. Lớp sương mù xám xịt quyện lấy mùi tiền giấy phảng phất, tầm quá một mét, đến ánh đèn đường cũng xuyên thấu nổi. Một , hai công nhân ca đêm cùng vệ sinh, giữa đường sương mù vây khốn. Họ vòng quanh tại chỗ suốt nửa tiếng đồng hồ mà nổi, cuối cùng sợ đến mức lóc van xin t.h.ả.m thiết mới bảo vệ tuần tìm thấy.
Lời đồn đại lập tức bùng nổ khắp nhà máy: Oan hồn "con dâu" nhà ông chủ về báo thù! Công nhân sợ hãi lũ lượt xin nghỉ việc, thôi việc, lòng hoang mang tột độ. Ông chủ Châu dán bùa chú, tăng cường tuần tra nhưng chẳng ăn thua gì.