Người Đào Giếng Âm Dương - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:00:26
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gã sẹo cúi đầu khom lưng, đỡ ông : “Đại nhân, nhà , để nấu gì đó. Mẹ kiếp nắng gắt thế .”

 

Gã lắc cái chuông bên hông, tên béo trắng cũng bước theo .

 

rõ ràng thấy tên béo trắng đầu một cái, da đầu tê rần.

 

hoảng loạn hét lên: “Đừng… đừng nhà!”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

bọn họ chẳng thèm để ý.

 

thấy gã sẹo bếp, còn ông râu nhỏ bước gian giữa, miệng ngớt trầm trồ: “Ồ, Bồ Tát… yoshi…”

 

chẳng kịp nghĩ nhiều, đầu chạy thục mạng núi.

 

Chạy đến nỗi khát khô cả họng, mới lên đến lưng chừng đồi, thì may mắn gặp ông bà ngoại đang trở về.

 

Ông ngoại thấy , liền hỏi: “Cháu ngoan, ông dặn ở nhà ngoài, chạy gì thế?”

 

thở hổn hển: “Ông ơi… hai lạ đến nhà… còn dẫn theo cả gã béo trắng… đúng , là Trương Hữu Tài! Gã… gã nhà !”

 

Ông ngoại xong mặt tái mét: “Chả trách tìm mãi thấy xác giếng… hoá bọn chúng đào lên ! Hỏng ! Sẽ c.h.ế.t mất!”

 

Bà ngoại cũng hoảng: “Nếu trong làng xuất hiện cương thi, thì ông đúng là kẻ tội lớn đó!”

 

Ông ngoại hít sâu trấn tĩnh: “Trương Hữu Tài oán hận , mong còn chút lý trí, g.i.ế.c bừa.”

 

Bà ngoại lắc đầu: “Hắn c.h.ế.t oan bảy ngày hồn, thể đầu thai, nhốt giếng hấp thu âm khí thuần khiết… giờ thả thì chỉ ăn thịt thôi!”

 

Ông ngoại sải bước nhanh hơn, và bà cũng chạy theo .

 

Khi về đến nhà, thấy ngoài sân vẫn bình thường, gà con vẫn bới đất tìm giun, gà cũng cục cục tác.

 

cửa nhà thì mở toang, bên trong bừa bộn, sàn vương vãi máu.

 

Cây gậy của ông râu nhỏ dính máu, thì biến mất.

 

Cái chuông của tên mặt sẹo cũng rách nát, cả hai mất tăm, kể cả Trương Hữu Tài cũng chẳng thấy .

 

Trên tường gian phía tây đục thủng một lỗ lớn, xuyên qua thấy rừng trúc phía .

Vết m.á.u kéo dài đến đó mất hút.

 

Ông ngoại đảo quanh kiểm tra, tìm gỗ bịt kín lỗ thủng.

 

Bà ngoại bưng nước lau rửa sạch, nhưng mùi m.á.u tanh lẫn thối rữa vẫn nồng nặc.

 

Ông bà kéo sân, bắt ngoài trời phơi nắng.

 

Rồi ông bảo bà mổ một con gà trống to, đuổi gà và bầy con ngoài.

 

Ông tự tay chuồng lợn g.i.ế.c heo, bà ngoại nhíu mày lo lắng: “Hay bỏ làng mà , trời tối còn kịp…”

 

ông ngoại lắc đầu, nghiêm giọng: “Nếu bỏ , cả làng sẽ chết!”

 

Nước tiểu đồng tử của cũng mang dùng.

 

Họ tất bật cả buổi chiều, đến khi mặt trời gần lặn, ông ngoại vẫn còn vẽ.

 

Không vẽ bình thường, mà là vẽ bùa!

 

Trên cổng lớn vẽ hình hổ bằng máu, mấy tấm ván gỗ trong nhà cũng vẽ đủ thứ thú dữ mặt mũi dữ tợn.

 

Trên cửa sổ còn vẽ thêm hoa văn đỏ chằng chịt.

 

Bà ngoại hắt cả chậu tiết lợn lên tường sân, mùi tanh nồng tới mức chóng mặt.

 

Trên sân, ông ngoại dùng tiết lợn vẽ kín những ký hiệu lạ, quái dị đến rợn .

 

Trong ánh hoàng hôn, đám chữ bùa như rung rinh, tựa như sống dậy.

 

Tối đến

 

Cả nhà chẳng ai dám ăn cơm.

 

Trong sân thoang thoảng thứ ánh sáng đỏ kỳ dị.

 

6

 

Ông ngoại cuối cùng cũng xong việc.

 

thấy tóc ông bạc thêm mấy sợi.

 

Ông bế lên, dặn: “Đêm nay, con với bà ở trong gian tây. Dù thấy gì, tuyệt đối ngoài, nhớ ?”

 

Rồi ông sang bà: “Bà coi chừng thằng bé đấy.”

 

Bà ngoại gật đầu, kéo phòng. 

 

run rẩy hỏi: “Ông ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-dao-gieng-am-duong/chuong-3.html.]

 

Bà dỗ dành: “Không , ngủ con.”

 

Ông khoá trái cửa ngoài, bà ngoại lo lắng dặn thêm: “Ông cẩn thận nhé! Không thì… đốt ! Ông nợ !”

 

Bên ngoài im lặng, như thể ông ngầm đồng ý.

 

Nửa đêm

 

Trong phòng im phăng phắc, ngoài sân cũng động tĩnh.

 

Bà lo lắng, len lén ghé cửa . cũng theo.

 

Qua khe cửa, thấy ông một trong gian giữa.

 

Trên bàn bày đầy đĩa, nào lòng, gan, tim, đầu, chân heo…

 

Chậu tiết đặt giữa bàn, bên cạnh là tấm vải trắng và con d.a.o phay.

 

Ông nhắm mắt, tay cầm tấm gương bát quái gia truyền.

 

Tiếng hú từ rừng vang lên.

 

Trương Hữu Tài xông .

 

Hắn bước nhanh như gió, thoắt cái mặt trong nhà.

 

Ngoài sân vang lên tiếng hú gào, bóng nhảy qua nhảy , l.i.ế.m tiết lợn nhưng dám xông .

 

Bất ngờ, cửa sổ loé sáng đỏ, bóng một con hổ lớn nhảy .

 

Tiếng hú biến thành tiếng kêu thảm.

 

qua khe, thấy hổ cắn phăng ông râu nhỏ, còn gã sẹo cắn đứt cổ.

 

Trương Hữu Tài lao tới, móng tay đ.â.m xuyên đầu hổ.

 

Hổ biến mất, cũng biến mất.

 

Nhìn , ông ngoại vẫn bất động.

 

Trương Hữu Tài xuất hiện nữa.

 

Ông dậy, cúi : “Hữu Tài , vì cứu làng Hạ Loan mà lỡ hẹn, hại chú nhốt giếng cũ… Là của , xin chú!”

 

Rồi ông vung d.a.o chặt đứt tay trái, m.á.u phun đầy, ông rên một tiếng.

 

thét lên, bà ngoại vội bịt miệng .

 

Ông ngoại run rẩy , lấy vải quấn tay, chỉ ghế bên : “Hữu Tài, .”

 

Gương mặt Trương Hữu Tài giãn , mắt vẫn đỏ rực, xuống, liếc chỗ nấp: “Tam Thuỷ! Tên già sống dai! Chính ông hại c.h.ế.t ! Một cánh tay là chuộc tội ? Không đời nào!”

 

Ông ngoại chỉ cúi đầu.

 

Hắn gào lên, nhét tim heo cho ông: “Ăn !”

 

Ông cắn ngấu nghiến, dù mặt tái mét.

 

Hắn tiếp tục nhét gan, lòng, phổi… đến khi ông ăn hết.

 

Cuối cùng, Trương Hữu Tài uống sạch chậu tiết lợn, m.á.u chảy đầy miệng: “Tam Thuỷ! Cũng coi như ông gan, truy cứu nữa!”

 

Ông ngoại dựa ghế, thở dài.

 

Bà ngoại ôm .

 

Trương Hữu Tài nở nụ ghê rợn, nhai tiếp khúc thịt sống: “Tam Thuỷ, hận! Bọn Nhật khốn nạn phá đập đổi dòng, cả làng c.h.ế.t khát… Thôi, no … kiếp … chả còn kiếp !”

 

Ông ngoại khẽ : “Hữu Tài, thật xin …”

 

Hắn gầm: “Đéo! Ông còn… thôi, ông đây no .”

 

Hắn , chỉ lưng ông: “Đừng giả vờ, thứ của cụ cố tổ nhà ông, chịu thua, !”

 

Ông ngoại : “Đi bình an nhé, Hữu Tài.”

 

Rồi ông giơ gương bát quái chiếu thẳng.

 

Trong gương, mặt Trương Hữu Tài lở loét đầy tử thi, rỉ nước đen, đầu lõm một lỗ.

 

Hắn thét “Ơ…”, mắt chảy nước đen, bảy khiếu phun khói, co giật ngã xuống.

 

Chỉ một lát, tan thành vũng nước đen.

 

bà bịt mũi.

 

Khi ông mở cửa, sàn nhà chỉ còn sạch trơn, dấu vết.

 

Loading...