Người Đào Giếng Âm Dương - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:00:08
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

chỉ lắc đầu, dám đáp thêm lời nào.

 

Hắn nhếch miệng, để lộ hàm răng vàng khè: “Nói với ông mày, nếu chịu đến gặp tao, tao sẽ còn . Đến lúc đó đừng trách tao trở mặt!”

 

Nói xong, còn phất tay chào . Bàn tay bầm tím, dính đầy bùn và lá mục, móng tay đen sì.

 

chợt nhớ lời ông ngoại từng dặn: Khoan giếng chọn chỗ đất ẩm, nếu tay mơ tự tiện đào, dễ đụng xác chết.

 

nghĩ đàn ông đó… e rằng sống.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

hoảng sợ, chạy vụt nhà, then cửa .

Rồi rón rén áp sát cửa sổ ngoài, mãi đến khi chắc chắn khỏi, mới thở phào.

 

Tiếng ve ve ve ngoài sân, càng thêm sợ hãi, chỉ mong ông bà ngoại sớm về.

 

Cuối cùng, đến tận đêm khuya. ngoài sân tiếng bước chân sột soạt. Nhìn qua cửa sổ, thấy ông bà ngoại trở về, cầm theo bó đuốc, vẻ mặt mệt mỏi.

 

vội mở cửa, chạy ùa

 

“Ông ngoại… hu hu hu…” – Giọng nghẹn ngào sắp .

 

Mặt ông ngoại trắng bệch, ông xoa đầu : “Cháu trai, con là con trai, gan lớn lên chút.

 

“Lũ chó c.h.ế.t Nhật , dám mò núi .”

 

Bà ngoại nhíu mày: “Thôi, trời cả! Vào nhà . May mà chạy thoát. Còn cô gái qua kiếp xem mạng.”

 

Ông ngoại ho khan, chống tay lên lưng, cũng nhà.

 

Nghe ông đến chữ “quỷ”, càng sợ run cầm cập.

 

Bà ngoại sờ trán , hỏi: “Sao thế, cháu? Sợ ?”

 

: “Có lạ đến tìm ông ngoại!”

 

Ông ngoại phắt : “Người thế nào?”

 

đáp: “Một gã béo trắng, móng tay đen sì, khóe miệng nốt ruồi to.”

 

“Nốt ruồi?” - Mặt ông ngoại lập tức tái xanh, ông sang bà ngoại.

 

Bà ngoại giận dữ lao cửa, mắng vang: “Trương Hữu Tài! Thằng xúi quẩy! Tự mày chui xuống giếng cũ tìm chết, còn đòi trách Tam Thuỷ! Nếu còn dám , bà đây đốt xác mày…”

 

4

 

Ông ngoại vội kéo bà , hỏi : “Hắn còn gì?”

 

kể: “Ông bảo đợi ông bảy ngày , kêu ông đến làng họ Trương tìm ông .”

 

Nghe xong, bà ngoại lo lắng la lên: “Cái thằng ! Tự tìm c.h.ế.t còn đổ vạ lên đầu … Cũng tại ông! Hồi đó nhận lời giúp gì! Đã hứa chịu …”

 

Ông ngoại rít điếu thuốc, mặt đầy nếp nhăn hình chữ “Xuyên 川”: “Muốn cứu mà, lúc đó đành… Không giúp, cả làng c.h.ế.t khát.”

 

Bà ngoại tức giận: “Ông nghĩ tài giỏi lắm hả? Lỡ đeo bám thì tính ?”

 

“Thôi… cũng sống đủ , đời loạn thế , c.h.ế.t thì…” – Ông ngoại giọng buồn bã, ho vài tiếng.

 

Bà véo tay ông một cái, ông trốn tránh.

 

Rồi bà : “Trời sáng, cùng ông đến làng họ Trương, mang thêm nhiều giấy tiền vàng mã, nến. Nếu thôi đeo bám thì , còn … cũng đừng trách độc ác.”

 

Sáng hôm , ông bà ngoại sớm.

 

ở nhà một .

 

thả bầy gà con khỏi lồng, dùng que tre khều sâu tường cho chúng ăn.

 

Đám gà con tranh kêu “chiếp chiếp”, mổ lia lịa.

 

Cả gà cũng khỏi ổ, quanh sân “cục cục”.

 

đang nhặt trứng thì tiếng lắc chuông, leng keng, nhịp đều đều.

 

Từ xa, ba lạ bước tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-dao-gieng-am-duong/chuong-2.html.]

Người cuối mặc đồ đen kín mít, đầu quấn khăn, bước chân cứng đờ, trời nắng chang chang mà chẳng thấy đổ giọt mồ hôi nào.

 

Người đầu là đàn ông trung niên, chòm râu nhỏ, chống gậy, đeo kính.

 

Ông giọng lạ, ngắt quãng: “Nhóc… … đây… …. … là… nhà… của… Tam Thuỷ… ?”

 

vẫn lịch sự gật đầu: “Dạ, đúng.”

 

Mặt ông thoáng vui, hỏi tiếp: “Nhóc… là… gì… của… Tam Thuỷ? … tìm… ông… … nhờ… giúp… một… việc.”

 

đáp: “Tam Thuỷ là ông ngoại cháu, ông vắng .”

 

Nghe , khóe miệng ông giật giật, nụ cứng đờ.

 

Ông lắc đầu, miệng lẩm bẩm “baka baka baka” ba , giọng tức tối.

 

Ông hỏi: “Vậy… ông… ngoại… cháu… bao… giờ… về?”

 

cũng vô thức lây cách của ông : “Cháu… cũng… …”

 

Ông lấy trong túi mấy viên kẹo, híp mắt: “Vậy… cho… chúng… … nhà… đợi…”

 

kịp trả lời, ông nhét kẹo tay , dẫn hai bước sân, xuống ghế tre.

 

Trên họ mùi hôi thối nồng nặc, còn ghê hơn mùi phân, đúng thứ mùi từng ngửi thấy tên béo đêm qua.

 

Ông râu nhỏ rút thuốc lá, trông còn sang hơn thuốc lào của ông ngoại.

 

Ông đưa một điếu cho đàn ông .

 

một vết sẹo dài từ cằm kéo đến tận trán bên trái, trông dữ tợn.

 

Gã cài chiếc chuông thắt lưng, cúi đầu nhận điếu thuốc như ban ơn.

 

giọng cũng lạ lắm, nịnh: “Thuốc của đại nhân… ngon lắm! Tối qua đào xác nguyên vẹn… Dù bùa khống chế, nhưng đưa về vẫn cần nhờ Tam Thuỷ, thì dọc đường dễ gặp chuyện…”

 

xu nịnh với ông râu nhỏ, nhưng sang trợn mắt dọa nạt.

 

Ông râu nhỏ nghiêm mặt, quát nhỏ: “Lưu Sang! Đừng… dọa… nhóc… con! Không… ! Rất… !”

 

Gã sẹo cố gượng : “Thằng nhóc thì gì…”

 

Rồi nhe răng: “Nhóc, trong nhà còn đồ ăn, nước uống ? Mang đây!”

 

đáp, mắt chỉ dán mặc đồ đen đang ở hiên.

 

Hắn nặng mùi thối nhất.

 

Gió thổi, thấy tấm khăn đen trán bay lên một chút.

 

thấp, nên rõ: trán dán bùa vàng, mà mặt …. chính là tên béo trắng đêm qua – Trương Hữu Tài.

 

lúc , tấm bùa vàng rơi xuống.

 

Tên béo mở mắt . Đó là một đôi mắt đỏ rực như máu.

 

sợ đến ngã , bò dậy, hoảng loạn chạy ngoài cửa…

 

5.

 

Ông râu nhỏ nhíu mày, với : “Nhóc con, đừng sợ. Chúng tao… … ác ý.”

 

Nói xong, ông dậy, chỗ tên béo trắng, chỉnh tấm khăn đen che đầu cho gã.

 

theo bản năng lùi mấy bước, lí nhí : “Các… các đợi , để… để cháu gọi ông ngoại về.”

 

dứt lời, mặt gã sẹo liền sa sầm, quát lạnh: “Tao bảo mày mang đồ ăn ! Mày chạy cái đéo gì? Quay đây!”

 

, thì ông râu nhỏ sang một tràng tiếng lạ với gã sẹo, giọng làu bàu mà hiểu.

 

Gã sẹo “hai hai hai” đáp , cúi đầu lệnh, kỳ quặc.

 

Rồi ông râu nhỏ sang , híp mắt: “Nhóc con ngoan… Đi… tìm Tam Thuỷ… Chúng tao… đợi ở đây.”

 

Loading...