24
Lời tự thú của một cha
là Mạch Sam, giường nửa năm, thể , thể cử động.
, là một thực vật.
"Chồng ơi, ăn cơm thôi." Khóe miệng Mỹ Kỳ khẽ nhếch lên, nhưng nụ giả tạo đó bao giờ chạm đến đáy lòng. Cô cầm lấy ống thông mũi, bắt đầu bơm thức ăn lỏng .
Mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng. Mỗi "ăn cơm" đều là một sự tra tấn.
Cô đang trút giận, cô nghĩ là đáng thương nhất.
Bị bắt cóc, tính kế, lừa dối...
ít nhất, cô vẫn còn sống, ?
Trong thế giới của cô , và Tằng Hồng đều là những kẻ tội ác tày trời.
Năm đó, con gái năm tuổi của chúng đang nguy kịch, cần năm mươi vạn để cứu mạng. Chúng chạy vạy khắp nơi, cũng gom đủ tiền phẫu thuật.
bảo vệ cho một công ty tư nhân, ông chủ họ Minh là giàu duy nhất mà thể tiếp xúc trong đời.
khó khăn mở lời, nhưng ông từ chối.
Con gái ngày một yếu , trong lúc đường cùng, Tằng Hồng bắt cóc con gái của ông Minh - Minh Mỹ Kỳ.
"Tiểu Hồng, em điên ! Bắt cóc là tù đó!" ngăn cản cô , nhưng quá muộn. Nhìn cô Minh đang sốt cao mê man trong vũng nước bẩn, luống cuống gì.
"Em điên , em điên ..." Cổ họng Tằng Hồng khản đặc vì , lúc như một đàn ông trung niên tuyệt vọng. "Chết tiệt, tại nhà nó giàu như , mà thể cứu con gái chúng ."
"Thả cô , nghĩ cách khác." sợ, sợ mất con gái, sợ mất vợ.
"Không!" Mắt Tằng Hồng lóe lên tia cuồng nhiệt. "Con bé là hy vọng cuối cùng của con gái , khi lấy tiền, em tuyệt đối để nó ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-dan-ba-noi-chan-giuong/14.html.]
"Được , tìm tiền ngay, em đừng manh động." ôm chặt Tằng Hồng, hôn lên mái tóc đẫm mồ hôi của cô .
với cô , với con gái. kiếm tiền, là một đàn ông vô dụng.
đúng là một đàn ông vô dụng.
Khi tay trắng trở về nhà kho cũ nát đó, phát hiện n.g.ự.c Tằng Hồng cắm một thanh sắt gãy, ngay vị trí tim.
Máu đen đông ở vết thương, đôi mắt vô hồn chằm chằm về phía cửa, cơ thể tỏa lạnh thấu xương.
Cách đó xa, Minh Mỹ Kỳ đẫm máu, tay nắm chặt nửa thanh sắt, phần gãy mới còn vương một vệt đỏ tươi.
Lẽ nào giàu đều may mắn như ?
Nhìn cơ thể cô khẽ phập phồng, hận đến nghiến răng, như một con thú chọc giận, lao tới bóp chặt lấy chiếc cổ trắng ngần yếu ớt đó.
"Con bé là hy vọng cuối cùng của con gái ..."
Ngay khi hai tay siết chặt, chuẩn dùng sức, giọng khàn khàn của Tằng Hồng đột nhiên vang lên bên tai.
Thấy Minh Mỹ Kỳ sắp chết, thời gian cấp bách, chỉ thể giấu Tằng Hồng một góc nhà kho , đó dùng những vật liệu sẵn, chất đầy những ma-nơ-canh nhựa cũ nát lên t.h.i t.h.ể cô .
Sau đó, lấy điện thoại , gọi 120.
"Cô Minh, cô Minh..." ôm kẻ g.i.ế.c Tằng Hồng, mặt đầy lo lắng, cầu nguyện trời phật đừng để cô c.h.ế.t dễ dàng như .
Có lẽ ông trời thấy lời cầu nguyện của một cha, cô từ từ mở mắt.
"Đừng... đừng đánh ..." Mặt Minh Mỹ Kỳ sưng vù như đầu heo, cô hèn mọn cầu xin, tinh thần chút hoảng loạn.
"Cô Minh, đừng sợ, đến cứu cô đây." Nước mắt trào , con gái hy vọng .
"A!" Minh Mỹ Kỳ đột nhiên hét lên một tiếng, mặt đầy kinh hãi đống ma-nơ-canh nhựa. Trong đống mắt vô hồn đó, một đôi là của Tằng Hồng.
Cô c.h.ế.t nhắm mắt.