NGƯỜI CHỒNG THÍCH KỂ CHUYỆN CỦA TÔI - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-12-23 12:00:35
Lượt xem: 50
Văn án:
Một năm , nhất thời nổi hứng, kể cho vợ một câu chuyện.
Nội dung quá dị thường, chi tiết quá chân thật, khiến em dọa đến hồn vía lên mây.
Sau đó vô cùng hối hận, hết đến khác nhấn mạnh rằng đó chỉ là chuyện bịa đặt.
niềm tin của em đối với sụp đổ, ánh mắt chỉ còn nỗi sợ hãi.
Vì thế đêm hôm , em trốn nhà vệ sinh, khóa trái cửa, gọi cảnh sát.
Vì thế, bắt giam.
Giờ sẽ sắp xếp bộ đầu đuôi sự việc như ...
…
Chương 1:
tên là Hạ Mục, năm nay bốn mươi hai tuổi. Từ nhỏ thích trinh thám suy luận, bây giờ trở thành một nhà văn tiểu thuyết trinh thám.
và Đơn Tĩnh kết hôn nhiều năm, luôn sống hòa thuận. Em vẫn luôn là độc giả trung thành đầu tiên của .
Ngoài tiểu thuyết, còn một sở thích duy trì suốt nhiều năm: là nuôi bò sát.
Rùa, ếch, thằn lằn.. những sinh vật nhỏ với hình thái khác khiến say mê.
Ở nhà, dành riêng một căn phòng cho bò sát, còn bỏ khá nhiều công sức dựng trong đó một bể sinh thái cỡ lớn, mô phỏng môi trường rừng mưa nhiệt đới, cố gắng mang cho đám thú cưng một chỗ ở tự nhiên và thoải mái nhất.
Tuy hiện tại sống bằng nghề lách, nhưng ngành học của ở thời là đại học là công nghệ sinh học, nên bây giờ xem như cũng đất dụng võ.
Hồi mới quen Đơn Tĩnh, em mấy tán thành sở thích của . em là dễ tính, lâu dần cũng yêu ai yêu cả đường , từ từ thấy mấy con bò sát cũng nét ngây ngô đáng yêu.
Sau khi kết hôn, chúng sinh con, chỉ cùng nuôi bò sát, vui vẻ vô cùng. Nhiều lúc chạy bản thảo, bận đến mức ngày đêm, phần chăm sóc thú cưng chủ yếu vẫn là em đảm nhận.
Tối đó, việc xong thì quá nửa đêm. Đơn Tĩnh cũng vẫn ngủ.
sang phòng bò sát, thấy em đang quan sát một con ếch.
Em cảm khái :
“Thật đây em khá sợ mấy loài động vật m.á.u lạnh .”
Rồi em tiện miệng hỏi :
“Hạ Mục, sợ loài động vật nào ?”
nghĩ một lát, bỗng một ý nghĩ kỳ lạ lướt qua đầu.
“Có.” nghiêm túc. “Anh sợ dê.”
Em ngơ ngác:
“Tại ? Dê hiền mà.”
“Vì mắt dê kỳ lạ.” - với vẻ như thật.
“Em còn buồn ngủ đúng ? Anh kể cho em một câu chuyện nhé.”
Đêm khuya, xung quanh yên tĩnh. Trong phòng bò sát ánh sáng mờ tối, những con thằn lằn với đồng t.ử dọc dài đang chằm chằm .
“Thần thần bí bí.” - Đơn Tĩnh :
“Anh kể .”
“Nhân vật chính của câu chuyện tên là Hạ Mục.”
“Sao dùng tên của ?”
…
tên là Hạ Mục. Từ nhỏ thích trinh thám suy luận, luôn nuôi hi vọng thi trường cảnh sát, trở thành một cảnh sát hình sự.
Khi vẫn nghĩ, con đường đời phía sẽ luôn bằng phẳng.
Tai nạn xảy mùa hè năm 1997. Khi đó 17 tuổi, ba đưa thi đại học.
Trước lúc phòng thi, ba gọi , thật lâu, vẻ như gì đó nhưng thôi.
Cuối cùng ông chỉ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-chong-thich-ke-chuyen-cua-toi/chuong-1.html.]
“Con nhất định sẽ bài , thi đậu trường cảnh sát.”
Lúc nhận điều gì bất thường, chỉ xem đó là lời động viên quen thuộc, gật đầu .
thi đúng là tệ. Khi kết thúc môn cuối cùng, vội vàng bước khỏi cổng trường, chia sẻ niềm vui với ba.
ba còn ở đó nữa.
…
Mỗi thi cử quan trọng, ba đều chờ ngoài cổng trường.
Ông dắt chiếc xe đạp, ánh mắt chăm chăm về phía cửa. thi xong , chen trong dòng tiến gần, ông vẫn còn ngóng .
gọi ông một tiếng, ông bỗng vui mừng, vỗ mạnh yên xe:
“Con trai, thi xong , về nhà thôi!”
nhảy lên yên , dọc đường thao thao bất tuyệt khoe đề dễ thế nào. Ông chỉ , bảo khiêm tốn một chút, nhưng chân đạp nhanh hơn, gió mát từng đợt thổi tới.
Ba chở bằng xe đạp, lên dốc, xuống dốc, đường núi, đường bùn. Bánh xe ngừng, lăn qua năm tháng. Tấm lưng phía dần còng xuống, nhưng trong mắt , vẫn luôn cao lớn.
Những chuyện nhỏ nhặt như thế, vì thành thói quen, nên xem là điều hiển nhiên, như một quy luật của cuộc đời. Ba luôn là chỗ dựa trầm lặng mà vững chắc, nhờ đó mới thể vướng bận, cứ thế tiến lên.
Thế nhưng một khi quy luật phá vỡ, thứ chờ đợi chỉ còn hoảng loạn.
ngoài cổng trường quanh, chạy gọi, mô tả cho qua đường hình dáng của một đàn ông trung niên hết sức bình thường. chính vì quá bình thường, nên chẳng ai chú ý.
cuống cuồng tìm khắp nơi, trong lòng đầy bất an.
Sẽ chuyện gì . Có lẽ ông về .
tự nhủ như , một về nhà. ba cũng hề về sớm.
Ba biến mất.
…
Mẹ , đêm kỳ thi đại học của , ba bỗng dưng cáu kỉnh khó hiểu, hai cãi vài câu. Có lẽ ông giận dỗi nên bỏ nhà , chờ mấy hôm nguôi ngoai sẽ về.
thấy lý do gì đó , nhưng cũng chỉ thể chấp nhận cách giải thích .
Đàn ông bỏ nhà , cũng ho gì nên chúng lớn chuyện, chỉ âm thầm tìm kiếm. liên tiếp mấy ngày vẫn tin tức.
Kỳ thi đại học dường như thật sự trở thành một bước ngoặt lớn của đời . Sau khi thi xong, ba bỗng dưng biến mất khỏi thế gian.
hiểu vì ba bỏ rơi con . Dù suy nghĩ kỹ nhưng vẫn hề thấy bất kỳ dấu hiệu hợp lý nào.
Từ khi còn nhớ chuyện, ba là một đàn ông điềm đạm, coi trọng gia đình, sống thật thà, việc chắc chắn.
Ông dùng cách mộc mạc, để lặng lẽ yêu thương và bảo vệ gia đình.
Về tình thương của ba, từng hoài nghi. Thế nhưng ông vẫn cứ như .
Mẹ :
“Có khi nào… ông tìm con ?”
một , hơn năm tuổi, mắt dị tật bẩm sinh.
Anh rời nhà thuê từ sớm, nhưng là trở về, bặt vô âm tín, cũng giống như bốc khỏi cuộc đời .
Có vì lý do đó ?
Trực giác với là .
Một tháng , hàng xóm cũng nhận điều bất thường, liền báo cảnh sát. Một hàng xóm nhiệt tình còn mô tả cho cảnh sát ngoại hình, chiều cao, cân nặng của ba .
Cảnh sát đến nhà. Sắc mặt họ nghiêm trọng, chuyện tìm , chỉ lặng lẽ thu thập dấu vân tay khắp nơi.
Ngày hôm , họ đến nữa và mang theo một bí mật động trời về ba .
…
Năm 1985, tại vùng núi của một huyện thuộc tỉnh lân cận, xảy một vụ diệt môn. Cả gia đình năm , ai sống sót.
Hiện trường ở nơi hẻo lánh, gia đình đó sống tách biệt với xung quanh, vì nhân chứng trực tiếp.
Cảnh sát rà soát các mối quan hệ xã hội nhưng thu gì. Hung thủ kẻ thù, mà chỉ là ngoài tỉnh tình cờ ngang qua. Điều khiến việc phá án trở nên đặc biệt khó khăn.
Cảnh sát thu thập dấu vân tay của nghi phạm t.h.i t.h.ể nạn nhân và hung khí, thông qua điều tra xác định diện mạo đại khái của khả nghi, nhưng vẫn bế tắc. Vụ án vì thế treo suốt 12 năm.
Án mạng thì nhất định phá, phá thì thôi. Khi đó một cảnh sát trẻ theo thầy điều tra vụ án , trong lòng cũng mang theo chấp niệm sâu.